Khuôn mặt Nguyễn Thúy Chi tràn đầy sự vui mừng: “Đương nhiên rồi, các cô gái rất thông minh, được dạy dỗ cẩn thận nữa.”
Nguyễn Khê cầm quần áo đi về phía Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến: “Chú năm thím năm, vậy sáng mai chúng ta đi bán trước một chút xem sao đi.”
Nguyễn Trường Sinh lập tức trở nên hưng phấn: “Chú đợi ngày này lâu lắm rồi đó!”
Mọi người đều đã chờ đến ngày này lâu rồi, vì thế đều bật cười vui vẻ.
Đương nhiên Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến cũng không rảnh rỗi ngồi đợi, bọn họ vốn dĩ thích vận chuyển đồ, cho nên hai người đã chuyển một ít đồ ra tạp hóa bên ngoài để bán. Nói chung là có thể kiếm được một chút, dù sao cũng tốt hơn là ở nhà ăn không ngồi rồi.
Xem mẫu xong Nguyễn Khê cũng không nhàn rỗi, cô nhân cơ hội buổi tối còn thời gian, lấy d.a.o ra tiếp tục cắt vải. Phát hiện các cô gái đã nắm chắc tay nghề nên có thể cắt bao nhiêu thì cắt, Nguyễn Thúy Chi ở bên cạnh cầm phấn đánh dấu.
Các bộ quần áo, váy đều có các kích cỡ lớn nhỏ khác nhau.
Trong lòng cô cảm thấy rất sung sức nên ngày nào cũng hăng hái cắt vải cho tới tận đêm.
Cắt vải xong cô nằm dài trên giường ngủ mấy tiếng đồng hồ liền, rửa mặt xong lại cùng Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến tùy ý ăn chút gì đó rồi ba người đạp xe mang theo năm mươi bộ quần áo đi bày sạp bán trong thành phố.
Bởi vì đi xe đạp nên phải nhanh chóng đến nơi, trên đường đi ba người họ cũng không có thời gian nói chuyện.
Đến thành phố, bày biện xong xuôi, Tiền Xuyến mới nói: “Em hồi hộp quá.” Sau đó lại tiếp tục thấp thỏm.
Nguyễn Trường Sinh vuốt vuốt lưng cô ấy: “Cũng không phải chưa từng làm, căng thẳng gì chứ?”
Tiền Xuyến nhìn về phía anh ấy nói: “Bây giờ không giống như lúc trước rao bán đồ của người khác, không phải do chúng ta làm ra, bây giờ là bán đồ của gia đình mình, không biết rốt cuộc sẽ như thế nào, đương nhiên phải căng thẳng rồi.”
Nguyễn Khê không hề căng thẳng chút nào, thậm chí còn mở bàn nhỏ ra thảnh thơi ngồi xuống.
Sau đó trong khi cô ngồi xuống vô tình quay đầu lại, chợt nhìn thấy người quen cũ đang dựng sạp ở bên cạnh.
Người quen cũ lúc quay đầu lại cũng nhìn thấy cô, vì thế nên hai người lại bốn mắt nhìn nhau vài giây.
Nguyễn Khê cười rồi lên tiếng: “Ồ? Trùng hợp vậy sao?”
Diệp Thu Văn nhìn thấy Nguyễn Khê cảm thấy mình thở không ra hơi nữa, nghẹt thở đến mức sắp ngất đi, nên đương nhiên không thèm để ý tới Nguyễn Khê nữa. Nếu không phải vì chiếm được quầy hàng không tốt thì bây giờ cô ta đã lập tức mang sạp đi xa một chút rồi.
Vì đến quá sớm, sắc trời chỉ vừa mới tờ mờ sáng cho nên trên đường không có ai.
Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến nhìn Nguyễn Khê và Diệp Thu Văn chào hỏi, bất ngờ hỏi một câu: “Bạn học sao?”
Nguyễn Khê cười: “Cháu gái lớn của hai người đó.”
Nguyễn Trường Sinh hơi sững sờ: “Ai nhỉ?”
Nguyễn Khê nhìn về phía anh ấy: “Chú còn có mấy đứa cháu gái lớn chứ, Diệp Thu Văn đó.”
Nguyễn Trường Sinh nghe thấy cái tên này lập tức sửng sốt: “Hả?”
Bất ngờ nhìn về phía Diệp Thu Văn nói: “Cháu chính là đứa bé anh cả chú nhận nuôi sao?”
Diệp Thu Văn không muốn nhận người thân ở đây, đến cả cha mẹ cô ta cũng không nhận, hiện tại sao có thể nhận chú gì đó, cho nên một lát sau cô ta mới lên tiếng: “Tôi không biết chú đang nói gì, các người nhận lầm người rồi.”
Nguyễn Khê nháy mắt với Nguyễn Trường Sinh, Nguyễn Trường Sinh cũng không nói chuyện với Diệp Thu Văn nữa.
Kết quả ngồi một lát thì Diệp Thu Văn lại tìm tới Nguyễn Khê nói chuyện, hỏi cô: “Không phải cô không bày sạp sao? Sao lại tới vậy?”
Nguyễn Khê nhìn về phía cô ta nói: “Cô nói xem, đương nhiên là vì muốn kiếm tiền rồi.”
Diệp Thu Văn cười nhạo nói: “Năm nay không phải năm trước đâu, năm trước vận may của cô tốt, hiện tại cô c.h.ế.t chắc rồi, còn dẫn theo người nhà tới, ba người bày chung một chỗ, chỉ có thể hứng chút gió Tây Bắc về thôi.”
Nguyễn Khê khẽ mỉm cười nói: “Cảm ơn cô đã quan tâm.”
Hai người không thèm nói chuyện nữa, sắp xếp việc riêng của mình.
Tiền Xuyến cầm bàn nhỏ ngồi bên cạnh Nguyễn Khê, nhỏ giọng nói: “Ở trong thành phố không ổn sao?”
DTV
Nguyễn Khê nói chuyện cũng nhỏ giọng: “Lúc nào cũng cãi nhau ạ.”
Tiền Xuyến: “Nó ức h.i.ế.p cháu sao?”
Nguyễn Khê: “Không thể đâu ạ.”
Tiền Xuyến cười: “Vậy thì được, nếu không để thím giúp cháu đánh nó.”
Nguyễn Khê không nhịn được mà bật cười thành tiếng, đột nhiên nhớ tới Nguyễn Hồng Quân trước đây từng rất khiếp sợ… Không ngờ thím năm vậy mà lại biết đánh nhau!
Mặt trời từ từ lên cao, treo trên đỉnh thành phố.
Chủ nhật nên người đi ra ngoài dạo phố nhiều, người trên đường nhanh chóng tụ tập thành từng đoàn.
Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến am hiểu việc bán đồ, thấy có người lập tức lên tiếng.
Bày sạp bán đồ, hét to là chuyện vô cùng quan trọng, hét càng to có thể hấp dẫn người khác tới để xem hàng. Mọi người thích náo nhiệt, tụ tập càng đông thì mọi người tới xem càng nhiều.