Tiền Xuyến đưa tay để lên trán, một lúc sau mới phản ứng, nói: “Trời ơi, chuyện này thực sự quá kinh khủng, chỉ một lát mà đã bị cướp sạch rồi, có thể kiếm tiền dễ như vậy sao? Vừa rồi khi đến em còn sợ không bán được, bây giờ còn chưa tới nửa ngày.”
Nguyễn Trường Sinh cũng chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, lấy hơi nói: “Ngược lại anh thực sự không sợ không bán được, nhưng không ngờ rằng sẽ bán tốt như vậy. Nhìn cảnh tượng hôm nay có lẽ chúng ta cầm bao nhiêu bộ tới cũng có thể bán hết được vậy.”
Nguyễn Khê vẫn bình tĩnh như cũ, mỉm cười đạp xe của mình, vừa đạp vừa phóng đi.
Nhìn Nguyễn Khê rời đi, đương nhiên Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến không tiếp tục đứng đó nữa, vội đuổi kịp xe của Nguyễn Khê.
Thời gian vẫn đủ, ba người không vội đạp xe về, chỉ đi với tốc độ bình thường.
Sau khi bất ngờ chuyện bán quần áo xong, bọn họ lại nghĩ tới Diệp Thu Văn.
Nguyễn Trường Sinh tò mò hỏi Nguyễn Khê: “Người đó thực sự là Diệp Thu Văn sao?”
Nguyễn Khê gật đầu: “Đúng vậy.”
Tiền Xuyến hỏi: “Con bé cũng đến đây học đại học sao?”
DTV
Nguyễn Khê nói: “Không phải, cô ta thi hai lần đều không đỗ, không thể học đại học được. Nhưng bạn trai cô ta lại thi đỗ nên chạy tới ở cùng bạn trai. Ầm ĩ với người trong nhà một trận rồi không về nữa.”
Tiền Xuyến nghe mà tò mò: “Vậy là kết hôn rồi sao?”
Nguyễn Khê: “Vẫn chưa, chỉ là bạn trai thôi. Hai bên gia đình đều không đồng ý, sao có thể kết hôn được chứ? Nếu như nhà trai đồng ý thì cô ta đã không ở đây bán hàng bên vỉa hè rồi. Chắc là phí sinh hoạt của bạn trai đã bị gia đình cắt đứt, không nuôi nổi cô ta nên mới bị ép ra ngoài kiếm sống.”
Tiền Xuyến ồ một tiếng nhìn về phía Nguyễn Trường Sinh: “Bọn trẻ ở thành phố đúng là cởi mở nhỉ.”
Vẫn chưa kết hôn nhưng đã sống chung.
Nguyễn Khê không có hứng thú với chuyện của Diệp Thu Văn, tùy ý nói vài câu với Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến, giải đáp sự tò mò của họ chứ không nói gì hơn. Sau khi tiếp tục tán chuyện nữa thì đạp xe nhanh hơn một chút, nhanh trở về nhà trước bữa trưa.
Nhìn thấy họ trở về, Nguyễn Thúy Chi bất ngờ: “Sớm như vậy đã trở về rồi sao?”
Các cô gái làm việc vẫn chưa đi, cũng tò mò ở lại rồi bất ngờ nhìn ba người họ.
Sau đó Tiền Xuyến cười nói: “Bán xong rồi đương nhiên phải trở về chứ.”
Đôi mắt Nguyễn Thúy Chi từ từ mở to, có chút không tin: “Thật sao?”
Quần áo bán năm đồng một bộ, nhiều người vất vả kiếm tiền mới mua được một bộ.
Nguyễn Trường Sinh gật đầu nói: “Chị không thấy cảnh tượng đó đâu, rất nhiều người muốn cướp còn không cướp được. Chúng em khuyên nửa ngày mới rời đi đó, để sáng mai bọn họ lại quay lại. Nên các chị phải cố lên, nâng cao tốc độ lên mới được.”
Nguyễn Thúy Chi vui vẻ nhìn về phía năm cô gái: “Nghe thấy chưa?”
Các cô gái cũng rất vui, gật đầu nói: “Nghe thấy ạ!”
Chuyện tiếp theo Nguyễn Khê làm càng làm họ vui vẻ hơn… Dựa theo số quần áo mà họ đã may, chia tiền công năm mươi bộ quần áo cho họ. Sau khi nhận được tiền miệng bọn họ cười càng tươi hơn, ánh mắt lập tức lóe sáng.
Từ trước đến nay chỉ có người thành phố có công việc mới kiếm được tiền, không ngờ có lúc bọn họ lại được nhận tiền như vậy!
Năm cô gái kích động, ôm nhau nhảy cẫng lên một hồi, sau đó tất cả vui vẻ ra mặt, vội trở về ăn cơm, miệng còn nói…
“Chúng tôi sẽ không ngủ trưa nữa, cơm nước xong sẽ đến ngay.”
“Tôi với cô ở gần nhau, tôi cũng không ngủ nữa.”
“Tôi muốn kiếm được nhiều tiền hơn!”
“Tôi cũng muốn!”
Năm cô gái vô cùng vui vẻ mà về nhà ăn cơm, Nguyễn Khê và các cô gái khác cũng rửa tay ngồi xuống ăn cơm.
Trong lúc ăn cơm Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến kể lại cho Nguyễn Thúy Chi, Nhạc Hạo Phong tình hình bán quần áo sôi động vào sáng này, kể lại chuyện rất kỹ càng tỉ mỉ và hưng phấn, càng nói Nguyễn Thúy Chi càng phấn khích, càng nói càng thêm vô cùng nhiệt tình.
Cơm nước xong, cô đặt chén đũa xuống, dùng tay rửa miệng rồi tiếp tục công việc.
Nguyễn Khê cũng không rảnh rỗi, đi theo Nguyễn Thúy Chi đến phía sau nhà chính, cầm lấy miếng vải ngồi xuống máy may của mình, giúp đỡ cùng nhau đẩy nhanh tốc độ may quần áo. Nguyễn Trường Sinh nói ngày mai đi, tất nhiên phải gấp rút xuất ra nhiều hơn.
Năm ngoái cô đã được luyện tập rất nhiều, đặc biệt không cần phải suy nghĩ ghép lại thế nào hoàn thiện thế nào, cầm mảnh vải trực tiếp để lên bàn máy may là được, cho nên tốc độ tay cô rất nhanh, may cũng được rất nhiều quần áo.
Vì được nhận tiền cô mà các cô gái rất nhiệt tình, về nhà ăn cơm xong thì không nghỉ ngơi mà lập tức quay lại làm việc ngay. Vừa đến đã bắt tay vào việc, nếu không phải cần lấy vải hay buồn đi vệ sinh cơ bản họ đều không muốn đứng dậy.