[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 363:




Nguyễn Thúy Chi cũng sợ các cô gái sẽ làm chất lượng cẩu thả vì để bắt kịp số lượng lấy tiền công, cho nên vấn đề này cũng được nhấn mạnh trong công việc. Vì để tránh chuyện này xảy ra, cô kiểm tra cẩn thận hơn.

Nguyễn Khê đã làm việc ở đây được hơn nữa ngày, ăn cơm xong vẫn như cũ không quay lại trường học mà tiếp tục ở lại làm việc cả buổi tối. Các cô gái khác cũng không hề yếu thế, ăn cơm xong thì đến, tất cả đều đồng loạt tăng ca.

Bảy người tăng ca vào đêm khuya, mỗi một người đều làm tốt hơn, Nhạc Hạo Phong nói phải ngắt cầu d.a.o điện mới khiến Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Khê ngừng công việc rửa mặt đi ngủ, cũng bảo năm cô gái dừng lại về nhà đi ngủ.

Sau khi rửa mặt xong về lại phòng, Nhạc Hạo Phong thầm thì với Nguyễn Thúy Chi: “Em là người lớn nên biết chừng mực mới phải, kiếm tiền cũng được, nhưng sức khỏe còn quan trọng hơn. Phải kết hợp giữa công việc và nghỉ ngơi, làm có thể làm việc như không cần sống thế chứ.”

Trong đầu óc của Nguyễn Thúy Chi đều là quần áo của các cô đều dễ bán, làm càng nhiều kiếm được càng nhiều, căn bản không nghe thấy Nhạc Hạo Phong nói cái gì. Vô cùng buồn ngủ, lên giường một cái, chạm đầu vào gối rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Nhạc Hạo Phong: “…”

DTV

Không nói chuyện nữa, yên lặng đắp chăn mỏng lên bụng cô.

Duỗi tay kéo đèn, căn phòng lập tức tối đen, chỉ có thể nghe thấy tiếng hít thở đều đều.

Nguyễn Khê ngủ vừa trễ lại ngủ sâu, buổi sáng lúc trời còn chưa sáng hẳn đã bị Tiền Xuyến đánh thức trên giường. Mở to mắt bật dậy từ trên giường, dầu óc còn chưa tỉnh táo nhưng thân thể đã xuống giường rửa mặt.

Người dân quê thích nuôi gà nuôi heo trồng trọt, sau khi đến đây, bọn người Nguyễn Thúy Chi mặc dù không có nuôi lợn, nhưng đầu xuân đã mua bảy tám con gà giống nuôi trong chuồng gà đặt ở sân, mỗi ngày đều đợi chúng lớn lên đẻ trứng gà.

Nguyễn Khê đứng bên giếng nước trong sân đánh răng rửa mặt, đám gà mái trong chuồng phát ra tiếng cục cục cục, có cảm giác như đang ở quê nhà. Rửa mặt xong thoa ít kem chống nắng, đeo cặp sách cưỡi xe đạp theo Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyên cùng nhau vào thành phố.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến ra cửa tiệm bán quần áo, Nguyễn Khê đến trường đi học.

Ở bên ngoài bán quần áo hay ở trong trường đi học cô ấy đều rất chuyên tâm. Chủ yếu là do Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Trường Sinh và những người khác đã làm tốt việc của mình, cô cũng không có gì phải quá lo lắng nữa.

Sau khi cô ấy thành công xây dựng xưởng nhỏ, mọi chuyện tiếp đó tự nhiên lại suôn sẻ hơn.

Tốc độ và chất lượng quần áo thành phẩm đều đang không ngừng được nâng cao, từ người người mới đã biến thành người thợ chuyên nghiệp. Có Nguyễn Thúy Chi theo giám sát, cô ấy cơ bản nắm khá chắc, căn bản không cần lo lắng về phương diện quần áo.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến càng không cần lo lắng nữa, bọn họ biết cách bán đồ hơn cô ấy, cả hai đã tính toán cách thức bán quần áo, bọn họ làm cái này tay nghề còn tốt hơn cô.

Còn lại giao tiếp của cô và Nhạc Hạo Phong phải nhiều hơn chút, mỗi lần cô sản xuất ra một kiểu quần áo mới, cô đều phải giao lại tài liệu và các vật liệu cho Nhạc Hạo Phong, cho nên cô phải xác nhận với anh ấy rất nhiều đồ vật.

Giai đoạn đầu Nguyễn Khê rất mệt mỏi, tất cả mọi chuyện đều do cô ấy sắp xếp và dẫn dắt, cô mất thời gian căng thẳng đầu óc mất sức lực đến mang họ đi, nhưng đến khi những việc này đi vào quỹ đạo, cô nhẹ nhàng hẳn đi.

Bây giờ tất cả những gì cô ấy làm là vẽ tranh thiết kế đồ, chọn mẫu, chọn vải may mẫu, may xong cảm thấy chỗ nào không phù hợp thì chịu khó sửa lại. Sau khi xác nhận được mẫu thì đếm vật liệu đưa đến cho Nhạc Hạo Phong.

Sau khi Nhạc Hạo Phong mua toàn bộ vật liệu trong tài liệu, cô sẽ cắt vải theo mẫu.

Các mảnh vải đã được cắt theo mẫu sẵn, còn thừa lại sẽ dạy có Nguyễn Thúy Chi cùng các cô gái khác.

Mỗi khi đám người Nguyễn Thúy Chi học một kiểu dáng mới tốc độ sẽ chậm đi đôi chút, nhưng sau khi may được một một quần áo, tốc độ may sẽ được cải thiện rất mau. Dù sao đối với các cô mà nói, tốc độ đi liền với tiền tài.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến mở một cửa tiệm trong thành phố chưa đến một tháng đã trở nên khá nổi tiếng. Lúc những người khác thì không kiếm được được tiền, thì bọn họ đếm tiền mỗi ngày, thu hút sự chú ý của những người khác.

Hôm nay vẫn như thế, số tiền bán được trong ngày còn nhiều hơn người bình thường kiếm trong một năm.

Dù vậy, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến cũng không chểnh mảng, đều dành cả ngày trên đường phố, tuyệt đối không lười biếng rời đi sớm.

Thời tiết tháng sáu rất nóng, bọn họ phải dùng ô lớn để che nắng.

Giữa trưa cơm nước xong, Tiền Xuyến ngồi dưới ô uống nước nghỉ ngơi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.