Nguyễn Trường Sinh đứng ở phía sau cô, cho đ.ấ.m lưng xoa vai cho cô, nói cô nếu không có việc gì làm thì nên nghỉ ngơi đi.
Hai vợ chồng đang nói chuyện chợt có một người đàn ông mặc áo cánh dơi đi đến bên cạnh quầy quán hàng của họ.
Hiện tại đang là đầu thập niên 80, mặc dù nói áo cánh dơi và quần loe trở nên phổ biến, nhưng cũng áo quần lố lăng, người nghiêm túc không mặc loại quần áo đó. Ăn mặc như thế phần lớn sẽ bị coi là lưu manh.
Tất nhiên, những người đứng ra mở tiệm năm ngoái cũng bị coi là lưu manh, thanh niên trẻ tuổi nên cũng chẳng sao cả.
Cho dù trông như thế nào, cho dù là nam hay nữ, đến tiệm thì đều là khách hàng, Nguyễn Trường Sinh mở miệng chào hỏi: “Có phải ngài muốn mua quần cho người nhà không? Muốn mua kiểu nào? Áo sơmi hay váy?”
Người đàn ông mặc áo cánh dơi không nói chuyện, đứng bên cạnh giá treo áo, giơ tay lật xem quần áo trên giá áo. Sau khi lật xong chợt lấy từ trong túi móc ra một gói thuốc lá, rút ra một cây đưa đến trước mặt Nguyễn Trường Sinh.
Nguyễn Trường Sinh vội vàng xua tay nói: “Tôi không hút thuốc lá, cảm ơn.”
Người đàn ông mặc áo cánh dơi không thu lại mà nói: “Thuốc tốt, anh nếm thử sẽ biết.”
Nguyễn Trường Sinh không từ chối, thấy cánh tay người đàn ông mặc áo cánh dơi cầm điếu thuốc bất động, thì lấy thuốc kẹp ở trên lỗ tai.
Tiền Xuyến ngồi ở trên ghế ngửa đầu nhìn hơi nheo mắt nói: “Có chuyện gì vậy?”
Người đàn ông mặc áo cánh dơi cười đáp lại: “Có chút việc.”
Nói xong lại nhìn Nguyễn Trường Sinh, giống như Nguyễn Trường Sinh nhận lấy điếu thuốc đã là anh em của mình cười mở miệng nói: “Tôi để ý hai người từ lâu, người anh em, tiết lộ chút thông tin đi, số quần áo này hai người lấy từ đâu?”
Anh ta thử tìm kiếm những không có xưởng quần áo nào gần đây.
Ồ, thì ra là kẻ muốn phân chia miếng ngon, Nguyễn Trường Sinh không có nghĩ nhiều nói thẳng: “Từ phía nam chuyển đến đây.”
Mỗi khi có người đến dò hỏi, anh đều trả lời như thế. Xưởng họ nhỏ nên quần áo cũng hạn chế, trước mắt không có kế hoạch bán sỉ quần áo cho người khác, dù sao giá sỉ cũng thấp, không bằng bản thân tự mình bán được nhiều hơn.
Mới đầu vừa thành lập tiệm họ cũng không nghĩ đến vấn đề này, sau đó lại nhận ra vấn đề, bọn họ bàn bạc riêng quyết định, trước hết không nói với người khác về xưởng nhỏ để tránh những rắc rối không đáng có.
Hiện tại tình tình còn khá hỗn loạn, tóm lại nếu có thể thì nên khiêm tốn, có thể tránh được gì thì nên cố tránh.
“Quảng Châu?” Người đàn ông mặc áo cánh dơi ngậm t.h.u.ố.c lá trong tay vào trong miệng, nhưng không có châm thuốc.
Nguyễn Trường Sinh gật gật đầu: “Bên đó phát triển tốt, nhà máy nhiều hàng hóa cũng nhiều, có rất nhiều loại, buôn bán qua lại rất nhiều .”
Người đàn ông mặc áo cánh dơi suy nghĩ, cầm lấy điếu thuốc trong miệng gật đầu với Nguyễn Trường Sinh: “Cảm ơn.”
Người đàn ông mặc áo cánh dơi xoay người rời đi, Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến cũng không quan tâm, tiếp tục nói về vấn đề của họ.
Trước đây cũng có mấy người đến hỏi họ hàng hóa lấy ở đâu, nghe nói chuyển từ phía nam, không ai dám nên đành bỏ qua, cho nên hiện tại trên đường cũng không có tiệm bán quần áo như vậy.
Đương nhiên, hai người Nguyễn Trường Sinh cũng không sợ người khác vào phương nam chuyển quần áo.
Họ chuyển đến chỗ bọn họ, buôn bán được cũng coi như là bản lĩnh của họ.
Bọn họ bán quần áo cũng không thể bắt người ta không đến đây bán quần áo.
DTV
Tháng 7 trường học bắt đầu nghỉ hè, hiện tại vì ở ngoại thành có phòng ở có thể ở, Nguyễn Khê Nguyễn Khiết tất nhiên không có xin ở lại trường. Ngay từ đầu kỳ nghỉ, các cô đã thu dọn hành lý ở ký túc xá lý, trực tiếp dọn về ngoại thành.
Sau hai tháng, xưởng nhỏ đã hoàn toàn đi vào quỹ đạo.
Nguyễn Khê phụ trách giai đoạn đầu thiết kế bản cắt và may, Nhạc Hạo Phong phụ trách nguyên phụ liệu, Nguyễn Thúy Chi phụ trách đưa các cô gái lên bàn máy may may quần áo, còn lại Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến phụ trách ra tiệm bán quần áo mỗi ngày.
Thời gian nghỉ hè còn nhiều, Nguyễn Khê cũng sẽ ngồi trước bàn máy may giúp đỡ ráp quần áo.
Ngoài việc bận rộn với quần áo, cô cũng dành chút thời gian đi lang thang.
Cưỡi xe đạp ở nông thôn cũng giống như đi bộ ở bốn mươi chín thành ngõ nhỏ ngay lần đầu đến Bắc Kinh.
Nguyễn Khiết có đôi khi cảm thấy ở nhà buồn đến phát chán, vì thế nên cô tường xuyên đi dạo cùng cô ấy.
Đi bộ cùng cô mới biết được hóa ra cô ấy đang xem phòng.
Cô ấy không chỉ xem mà còn bỏ tiền ra mua, chứ không chỉ thuê.
Chuyện này Nguyễn Khê cũng không có dấu diếm nhóm người Nguyễn Thúy Chi nhóm, sau khi mua xong cả nhóm đã biết.
Nhóm người Nguyễn Thúy Chi nhóm và Nguyễn Khiết đều không hiểu như nhau, hỏi cô: “Ở quê nhiều nhà như thế mua làm gì?”