[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 371:




Hứa Chước không nói gì, anh ấy nói: “Trước kia trong mấy người chúng ta, cậu là cuồng nhất, sao bây giờ lại trở nên nhút nhát như vậy. Đừng đợi đến khi mấy anh trai đều kết hôn, cậu còn phơi ở nơi này, muốn ở bên nhau thì phải nói chứ sao.”

Hứa Chước quay đầu nhìn anh ấy: “Nói thì lập tức có thể ở bên nhau sao?”

Trần Vệ Đông: “Cậu không nói thì chắc chắn không thể ở bên nhau.”

Hứa Chước quay đầu lại, nhìn lên mặt trăng trên trời.

Trần Vệ Đông nói tiếp: “Bây giờ cô ấy cũng đã tốt nghiệp, cũng đã đến tuổi nói chuyện cưới gả. Bây giờ cậu còn không hành động, dự định đợi thêm tới khi nào? Đến lúc đó bị người khác chặn ngang thì có khi cậu phải khóc.”

Hứa Chước nhẹ nhàng hít một hơi, một lát nói: “Cô ấy đối với tôi không có cảm giác ở phương diện kia.”

Trần Vệ Đông nói: “Anh trai à, cảm giác ở phương diện kia có thể bồi dưỡng được. Ngay từ đầu không phải là quỷ nhỏ không có cảm giác ở phương diện kia với tôi sao, tôi thấy bây giờ rất tốt, tôi lập tức sắp thành mặt trời trong lòng cô ấy rồi.”

Hứa Chước: “…”

Tự tin mù quáng cũng rất là tốt.

Hứa Chước nói: “Nguyễn Khê không phải Nguyễn Khiết, nếu như tôi không biết xấu hổ giống như cậu, đoán chừng ngay cả làm bạn cũng không được.”

DTV

Trần Vệ Đông nhìn anh ấy: “Vậy cậu dự định làm bạn với cô ấy cả đời à? Muốn nói cậu còn có nửa năm nữa là tốt nghiệp, vừa vặn lợi dụng thời gian nửa năm này, mau định chung thân đại sự cho mình.”

Hứa Chước nhẹ nhàng hít một hơi, hồi lâu mới nói: “Rồi nói sau.”

Có thể là làm bạn bè chung đụng thời gian quá dài, quen thuộc hình thức ở chung này nên không biết phá vỡ như thế nào, có mấy lời càng không thể nói ra được, còn lo lắng nói xong cũng không làm bạn được nữa.

Đương nhiên Hứa Chước còn có lo lắng khác, tỉ như mùa hè sang năm tốt nghiệp, anh ấy muốn về đơn vị.

Đi lần này không biết phải mất bao lâu, càng không thể nói chính xác sau này sẽ như thế nào.

Chắc chắn Nguyễn Khê sẽ không vứt bỏ tất cả đi cùng với anh ấy, rất rõ ràng là cô muốn ở lại nơi đây, dù sao cô cũng nhận lấy tất cả người nhà của cô, sau này khẳng định là định cư ở chỗ này không đi đâu nữa.

Thật nhiều lo lắng, quả thật không thể cuồng ngạo như khi còn nhỏ tuổi.

Trần Vệ Đông nói cũng đúng, nhưng mà Hứa Chước sợ.

Trần Vệ Đông thấy Hứa Chước nói như vậy, cũng không nhúng tay vào nhiều nữa, dù sao việc này người ngoài xen vào cũng không được gì.

Trò chuyện chút việc khác, lúc đứng dậy thì gọi anh ấy: “Lúc về nhà chờ tôi đi cùng.”

Thời gian chỉ trong nháy mắt lại lập tức đến tết.

Lại nên trở về nhà đón tết.

Hết tết năm này, Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa cũng không cùng đi vào thành phố, vẫn ở lại nông thôn làm bạn với ruộng đất thôn lân cận, thường xuyên nghe Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ phàn nàn bọn họ không công chính.

Nguyễn Trường Quý và Tôn Tiểu Tuệ mở miệng muốn phòng ở của ông thợ may, Nguyễn Chí Cao cũng không cho.

Qua hết năm trở về, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết bắt đầu chính thức tiến vào đơn vị của mình đi làm.

Nguyễn Khê đến cục Công Thương, mà Nguyễn Khiết thì đến bộ Giáo Dục.

Nguyễn Khê không có hứng thú với công việc trong biên chế, nhưng vẫn đến đúng giờ đơn vị báo, dự định trải nghiệm cuộc sống bên trong thể chế. Dù sao cũng là chén vàng mình cực khổ kiếm được, làm sao cũng phải bưng nó lên.

Sau khi vào đơn vị công tác, Nguyễn Khê thật sự có loại cảm giác dát vàng lên mặt. Nhưng từ trước đến nay cô không mê luyến loại thể diện quan niệm thế tục này, sau khi cảm thấy thích thú thì không có ý nghĩa gì nữa.

Nhưng mà làm việc ở cục Công Thương giúp cô hiểu rõ thị trường hơn, tất nhiên cũng biết được trật tự thị trường trong nước hỗn loạn như thế nào trong thời kỳ chuyển đổi từ kinh tế kế hoạch sang kinh tế thị trường.

Nhưng trật tự hỗn loạn không có nghĩa là hoàn toàn không có quy tắc, dưới bối cảnh lịch sử đặc thù như thế này, rất nhiều hệ thống pháp luật đang dần được khám phá và thiết lập, trong đó có [Luật Thương hiệu] mà Nguyễn Khê đang chờ đợi.

Mặc dù không thích cuộc sống trong thể chế cho lắm, nhưng thái độ của Nguyễn Khê trong công việc vẫn rất chân thành. Thế là ngày thường của cô là từ thứ hai đến thứ bảy đi làm ở đơn vị, chủ nhật thì đến nông thôn làm việc may quần áo.

Cô bận rộn không phải là giả, không có thời gian nghĩ đến chuyện khác cũng không phải là giả.

Ngày cuối cùng của tháng sáu, cô đang bận rộn thì nhận được điện thoại của Nguyễn Khiết.

Nguyễn Khiết nói với cô: “Trần Vệ Đông nói ngày mai Hứa Chước phải đi, buổi tối ra ăn một bữa cơm đi.”

Thế là ban đêm bốn người lại tụ hội với nhau, vì đưa tiễn Hứa Chước.

Thời gian trôi qua một năm lại một năm, từ mười sáu mười bảy tuổi đến hai mươi hai, hai mươi ba tuổi, bốn người đều lớn lên một bậc, vẻ ngây thơ trên mặt cũng biến mất sạch sẽ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.