[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 372:




Chia xa rồi gặp nhau, gặp nhau rồi xa cách, tựa như chính là một vòng tuần hoàn không ngừng lặp đi lặp lại.

Bởi vì ở đơn vị tương đối dễ dàng, sau bữa cơm chiều, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết không có lập tức trở về.

Bốn người cùng đi dạo công viên, hóng tí gió hồ.

Trần Vệ Đông ở trong công viên lôi kéo Nguyễn Khiết tách ra khỏi Hứa Chước và Nguyễn Khê, tạo không gian cho mình và Nguyễn Khiết, cũng tạo không gian riêng cho Hứa Chước và Nguyễn Khê, muốn Hứa Chước nói chuyện với Nguyễn Khê nhiều hơn.

Thật sự Hứa Chước và Nguyễn Khê cũng nói rất nhiều, từ mười bảy tuổi nói đến hai mươi ba tuổi.

Nhưng câu nói Hứa Chước muốn nói nhất thì làm sao cũng không có lối ra.

Đưa Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết về đơn vị, trên đường trở về, Trần Vệ Đông hỏi Hứa Chước: “Cậu có nói hay không?”

Hứa Chước biết rõ còn cố ý hỏi: “Nói cái gì?”

Trần Vệ Đông nói: “Bảo cô ấy đợi cậu đó.”

Hứa Chước yên lặng trong chốc lát, nói: “Nếu như lần sau gặp mặt cô ấy vẫn là một người thong thả ung dung, chắc chắn tôi sẽ kết hôn với cô ấy.”

Vậy mà cậu nói với cô ấy rồi à!

Trần Vệ Đông vỗ đùi: “Cậu thật sự làm tôi gấp c.h.ế.t rồi!”

Là cái loại hoàng đế không vội thái giám vội kia.

Hết thảy sự chia xa rồi gặp lại giữa bạn bè với nhau không có ảnh hưởng lớn tới Nguyễn Khê, dù sao theo thứ tự là trạng thái bình thường trong cuộc sống.

Bởi vì bận bịu hai bên công việc và Chế Y phường, cô cũng không có tinh lực và tâm tư nghĩ chuyện khác.

Nếu so sánh thì Nguyễn Khiết nhẹ nhõm hơn cô rất nhiều, mỗi ngày trừ đi làm, thời gian khác chính là hẹn hò nói chuyện yêu đương với Trần Vệ Đông, không phải ăn cơm chính là đi dạo công viên, xem phim.

Tính cách của Nguyễn Khiết tương đối phù hợp làm công việc trong biên chế, mà chính cô ấy cũng thích công việc này.

So với cuộc sống tràn ngập mạo hiểm và biến cố, cô ấy càng thích cuộc sống ổn định yên tâm hơn.

Sau giao thừa năm nay không lâu thì Nguyễn Khiết và Trần Vệ Đông chính thức ở bên nhau, nửa năm này chung đụng cũng rất vui vẻ, cũng đã có kế hoạch cho sau này- bọn họ tính toán đợi khi công việc của Nguyễn Khiết ổn định thì lập tức đi đăng ký kết hôn.

Nguyễn Khê, người coi câu nói “Bạn phải chiến đấu hết mình khi còn trẻ” là tín ngưỡng của cuộc sống, đương nhiên sẽ không quy hoạch cuộc sống của mình đơn giản ổn định an tâm như vậy, cô cũng không có ý định làm lâu dài ở cục Công Thương.

Ngày hai mươi ba tháng tám năm 1982, ngày này là một ngày có tính bước ngoặt đặc biệt.

Buổi tối sau khi tan việc, Nguyễn Khê hẹn Nguyễn Khiết ra đi ăn cơm.

Lúc ăn lửng bụng, cô nói với Nguyễn Khiết: “Hội nghị lần thứ hai mươi tư của Ủy ban Thường vụ Đại hội đại biểu nhân dân toàn quốc lần thứ năm được tổ chức vào hôm nay, Luật Thương hiệu đã được thông qua tại cuộc họp, hôm nay chị đã nộp đơn xin từ chức cho đơn vị.”

Bưng chén vàng nửa năm cũng bưng đủ rồi, cô quyết định dọn dẹp một chút trở về chuyên tâm may quần áo.

Nguyễn Khiết đang đưa một miếng thịt vào miệng, nghe Nguyễn Khê nói, cô ấy bỗng dưng sững sờ. Sau đó động tác cắn thịt hay nhai thịt trong miệng đều chậm đi, hơn nửa ngày mới lên tiếng nói: “Chị, chị thật sự cam lòng sao?”

Nguyễn Khê cười cười: “Có cái gì mà không nỡ chứ?”

Nguyễn Khiết nói: “Vậy bốn năm đại học của chị không phải phí công đọc sách sao?”

Khó khăn thi lên đại học kiếm công việc, nửa đời sau an ổn, không biết làm bao nhiêu người hâm mộ đỏ mắt, kết quả cô vừa mới làm nửa năm thì không làm nữa. Ngẫm lại tất nhiên là thấy đáng tiếc, nếu là người khác chắc chắn sẽ không nỡ.

Nguyễn Khê nói: “Chị học đại học không phải vì để đất nước cho chị một công việc tốt, bốn năm đại học chính là trải nghiệm cuộc sống của chị, trình độ là của chị, kiến thức chị học được, bạn bè chị quen được, làm sao lại phí công học hành?”

Kẻ cả nửa năm đi làm này cũng không uổng phí, đều có giúp ích cho sự nghiệp sau này của cô.

Nguyễn Khiết nghĩ nghĩ, nhếch nhếch miệng nói: “Nếu chị đã nghĩ kỹ vậy thì em ủng hộ chị. Chị yên tâm gan dạ đi làm chuyện chị muốn làm đi, nếu như sau này làm không tốt thì cũng không sao, chắc chắn em sẽ nuôi chị.”

Nguyễn Khê bị cô ấy nói làm cho bật cười, cười xong cô nói: “Cảm ơn Tiểu Khiết nhà chúng ta.”

Ngày hôm sau trong đơn vị truyền ra tin tức chuyện Nguyễn Khê từ chức, mọi người kinh ngạc muốn rớt tròng mắt. Phải biết bát cơm này chỉ có người ta tranh nhau sứt đầu mẻ trán, còn chưa thấy ai bưng đến tay còn vứt đi.

Tứ cửu thành rộng lớn này, có ai từng nghe công chức từ chức không làm chưa?

DTV

Dù là những người ở cơ sở cũng không ai bỏ được bát cơm này.

Sau khi các đồng nghiệp kinh hãi tự mình nghị luận một phen, lại mặt mũi không dám tin tìm đến trước mặt Nguyễn Khê hỏi han: “Nghe nói cô nộp đơn từ chức sao?”

Nguyễn Khê gật đầu nói: “Đúng vậy đó, hôm qua nộp lên rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.