Lúc này Nguyễn Khê lại nói: “Ông cũng không có tư cách nói chuyện với cô ba!”
Cơn tức giận của Nguyễn Trường Phú đã đến đỉnh điểm: “Nó làm em gái ruột của ba, ba là anh cả của nó, sao ba không có tư cách?”
Nguyễn Khê cười nhạt: “Ông còn biết ông là anh cả của cô ấy à? Cô ấy ở nhà chồng bị đánh, lúc cô ấy bị thương, ông ở đâu cơ chứ? Lúc cô ấy ly hôn với tên đàn ông chó má Lưu Hùng, ở quê bị mọi người chỉ vào mũi mà mắng, ông ở đâu cớ chứ? Chắc ông cũng không nhớ chồng cô ấy tên gì đúng không?”
Nghe vậy, Nguyễn Trường Phú quay đầu nhìn về phía Nguyễn Thúy Chi.
Nguyễn Thúy Chi đứng cạnh cửa không có biểu hiện gì, mím môi không lên tiếng.
Nguyễn Trường Phú ngạc nhiên hỏi: “Đã bao lâu rồi.”
DTV
Nguyễn Thúy Chi không giận, mở miệng nói: “Chồng trước của em tên Lưu Hùng, đã ly hôn mười năm rồi.”
Nguyễn Trường Phú chưa kịp nói chuyện, Nguyễn Khê nói tiếp: “Ông đừng có nói không ai nói cho ông biết. Lúc chú năm kết hôn, cô ba luôn ở nhà, chồng và tất cả các con của cô ấy đều không xuất hiện, ông cũng không để ý. Chỉ khi ông thấy có gì đó không đúng thì mới hỏi thôi! Ông mà hỏi thì chẳng ai gạt ông không nói cả!”
Nguyễn Trường Phú nhìn Nguyễn Thúy Chi, nghẹn họng không nói nên lời, chỉ đành phải nuốt xuống những lời định nói ra.
Nguyễn Khê nhìn ông ta: “Ông còn gì muốn nói nữa?”
Nguyễn Trường Phú rời mắt khỏi mặt đất, siết chặt nắm đ.ấ.m không nói gì thêm nữa.
Thấy ông ta không nói lời nào, Nguyễn Khê cầm đũa lên tiếp tục ăn cơm.
Nguyễn Thúy Chi không muốn để chuyện vớ vẩn này làm trễ nãi công việc, thấy Nguyễn Trường Phú không nói gì nữa, cô ấy do dự một hồi rồi nói: “Anh cả, nếu anh không còn chuyện gì khác thì em đi làm việc tiếp đây…”
Nói xong, cô ấy xoay người đi, về nhà chính tiếc tục làm việc.
Ăn xong, Nguyễn Khê buông chén xuống. Nguyễn Thu Nguyệt luôn im lặng vội vàng chồng chén của mình lên chén của cô, cầm đũa của cô nữa, cùng mang đi rửa. Nguyễn Khê nhận lấy, không để cô bé rửa, dù sao cô bé cũng là khách.
Nguyễn Trường Phú ngồi cạnh bàn một hồi, đứng dậy chào Nguyễn Thúy Chi một tiếng rồi vội vàng ra ngoài.
Chờ Nguyễn Trường Phú đi, Nguyễn Thu Nguyệt mới lên tiếng nói chuyện: “Chị bỏ việc thật à?”
Nguyễn Khê gật đầu nói: “Không bỏ thì ai mang cô ba và mọi người làm giàu chứ?”
Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Đúng là… Tiếc thật…”
Nguyễn Khê cười nói: “Chị không có mệnh làm quan, cũng không có lòng với chuyện đó. Cái gì mà cục phó, cục trưởng, không có sức hấp dẫn với chị. Chị thích may quần áo, chị muốn làm chuyện chị thích.”
Nguyễn Thu Nguyệt nhìn cô: “Nói thật, chị cả, em khâm phục chị nhất đấy, chị dám làm chuyện người khác không dám làm. Em tin chị nhất định có đạo lý của chị, không phải là tùy hứng, càng không làm liều.”
Nguyễn Khê cười nói: “Cảm ơn Thu Nguyệt nhà chúng ta.”
Bầu không khí đã dễ chịu hơn, Nguyễn Thu Nguyệt còn nói: “Em đã học lớp mười một rồi, không tới hai năm nữa sẽ thi lên đại học. Nếu em thi đậu thì sẽ được ở cùng mọi người. Ở nhà rất chán, ở cùng mọi người thú vị hơn.”
Trọng điểm của Nguyễn Khê lại lệch đi: “Giờ đã có mười hai lớp rồi à?”
Nguyễn Thu Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy, cũng đổi thành mùa Thu khai giảng rồi. Lúc đổi là lúc em đang học lớp năm, nên phải học thêm nửa năm lớp năm, học một năm rưỡi, không thì giờ em đã lên đại học rồi.”
Hai người vừa nói vừa rửa chén, Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh từ bên ngoài về.
Hai người đi ra cửa, Nguyễn Hồng Binh nói: “Chị cả, hai người dậy rồi, có vào thành chơi không?”
Nguyễn Khê nhìn đồng hồ, đạp xe vào thành đúng đến giờ cơm trưa, nên cô gật đầu: “Đi chứ.”
Nói xong, Nguyễn Khê dọn dẹp sơ qua một chút, đeo túi da trên lưng rồi đẩy xe đạp, đưa theo ba người Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Thu Nguyệt và Nguyễn Hồng Binh ra ngoài. Nguyễn Đại Bảo và Nguyễn Nguyệt còn quá nhỏ, đưa ra ngoài không tiện nên không đưa theo hai đứa bé.
Sau khi ra ngoài Nguyễn Hồng Quân đạp xe chở Nguyễn Hồng Binh, Nguyễn Khê đạp xe chở Nguyễn Thu Nguyệt, trên đường nếu mệt sẽ đổi lại một chút.
Vì thời gian không gấp nên họ có tâm trạng đạp xe ngắm cảnh, nên di chuyển tương đối chậm.
Nguyễn Thu Nguyệt ngồi trên xe nhẹ nhàng ôm lấy eo Nguyễn Khê, nói chuyện với cô: “Vậy là lúc đầu bọn em theo chị về nông thôn, lúc trở về em hỏi chị có phải cô ba kết hôn rồi không, lúc đó chị không nói là vì cô ba ly hôn rồi sao?”
Nguyễn Khê trả lời: “Đúng, khi đó em còn nhỏ, chuyện quá phức tạp nên không nói với em.”
Nguyễn Thu Nguyệt khẽ thở dài nói: “Không ngờ cô ba đã phải trải qua nhiều thứ như vậy, khoảng thời gian đó nhất định rất khó khăn, nhưng bây giờ đều đã qua rồi, chú hiện tại rất tốt, coi như cô ba đã được đền đáp xứng đáng.”
Nguyễn Khê thoải mái nói: “Đúng vậy, đền đáp xứng đáng, sau này sẽ ngày càng tốt đẹp hơn.”