[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 392:




Sau khi Nguyễn Khê ký xong và ấn dấu vân tay, cô trả trước bốn nghìn nhân dân tệ tiền đặt cọc cho họ.

Con trai của bà cụ Châu không có nhiều thời gian, ông cũng không định ở lại trong nước lâu vì chuyện này, thấy thời gian không còn nhiều. Ông trực tiếp lấy tất cả tài liệu giấy tờ rồi đưa bà cụ Châu đi cùng với Nguyễn Khê và Nguyễn Thu Nguyệt đến Cục quản lý nhà đất.

Đầu năm nay số người đi mua nhà vô cùng ít, đương nhiên cũng không có người đến xử lý nghiệp vụ mua nhà.

Nguyễn Khê lại trả thêm bốn nghìn nhân dân tệ, lấy giấy tờ ra của mình ra phối hợp với bà cụ Châu và con trai bà bà cụ để làm thủ tục sang tên.

Sau khi hoàn tất các thủ tục, người của Cơ quan Quản lý nhà đất nói với cô, việc thẩm duyệt sẽ mất hai ngày, yêu cầu cô hai ngày nữa tới nộp tiền thuế.

Sau khi ra khỏi văn phòng Cục quản lý nhà ở, Nguyễn Khê nhìn ông Châu và nói: “Vậy thì hôm nay cháu trở về trước, ngày kia cháu tới nộp tiền thuế, nếu tất cả không có vấn đề gì thì cháu sẽ đưa bốn nghìn nhân dân tệ còn lại cho chú, chú đưa chìa khóa nhà cho cháu.”

Ông Châu gật đầu nói: “Nếu thẩm duyệt không có vấn đề gì thì cháu tới nộp tiền thuế.”

Hai bên vừa nói xong, Nguyễn Khê mỉm cười chào bà cụ Châu: “Bà Châu, bây giờ cháu về nhà trước, ngày kia cháu sẽ lại đến thăm bà, tới lúc đó sẽ trò chuyện vui vẻ với bà.”

Dù sao sau khi đưa chìa khóa bà sẽ rời đi với con trai của mình, sau này cũng sẽ không gặp lại nhau nữa.

Bà cụ Châu nắm tay cô: “Đi cẩn thận nhé.”

Nguyễn Khê vẫy tay với bà, giao bà cho con trai, sau đói đạp xe rời đi với Nguyễn Thu Nguyệt.

Hai người đạp xe đạp đến nhà của Nguyễn Khiết, lên lầu rót hai cốc nước rồi ngồi nghỉ ngơi một lúc, xem ti vi thư giãn một chút, sau đó để lại một mẩu giấy trên bàn cà phê, rồi đưa Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh về nhà.

Bốn người họ đạp xe đi trong gió, đạp xe chạy như bay.

DTV

Nguyễn Khê rất vui mừng vì đã mua được tòa tứ hợp viện, Nguyễn Hồng Quân làm gì cũng đều vô cùng vui vẻ.

Khi có gió thổi cậu bé phải lao nhanh đến, khiến cho tóc và quần áo của mình đều bay lên.

Khi về đến nhà, đúng lúc trong nhà vừa chuẩn bị ăn tối, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết, Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh dựng xe, rửa tay rồi ngồi xuống ăn cơm. Nguyễn Trường Phú cũng làm việc xong rồi từ thành phố trở về, ngồi đối diện với Nguyễn Khê để ăn cơm.

Vì trước đó đã cãi nhau một trận, bầu không khí giữa hai người lúc này không được tốt lắm.

Không phải Nguyễn Trường Phú vẫn đang tức giận, mà là bị Nguyễn Khê làm cho nghẹn họng không nói được gì, cho nên bây giờ trong lòng ông ta cảm thấy mình đuối lý. Nhưng còn phải lo mặt mũi người làm cha, làm anh cả, vì thế trông có vẻ gượng gạo.

Ông ta gọi ba chị em Nguyễn Hồng Quân: “Ăn cơm xong thì thu dọn một chút, sáng mai ngồi xe lửa về nhà.”

Nguyễn Thu Nguyệt cắn một miếng bánh bao, nhìn ông ta và nói: “Bây giờ con chưa muốn về, con vẫn chưa được rất nhiều nơi con muốn đi. Mấy đứa muốn ở đây chơi một chút, đợi đến khi kỳ nghỉ hè kết thúc thì con về nhà.”

Nguyễn Trường Phú nói: “Chơi ba ngày rồi mà còn chưa đủ sao? Ra ngoài chơi mà không cần tiêu tiền sao? Các con ở lại đây thêm một ngày thì phải tốn thêm mộtmiệng ăn, các con cho rằng đây là chuyện bình thường sao?”

Nguyễn Thu Nguyệt còn chưa lên tiếng, Nguyễn Thúy Chi đã nói: “Cũng chỉ là chuyện bày thêm ba đôi đũa mà thôi, có gì mà phiền phức chứ, trong nhà đã có nhiều người như vậy, thêm ba đứa nó cũng không nhiều. Đã chơi chưa đủ thì cứ ở lại chơi đi.”

Nguyễn Khê nói tiếp: “Bác đừng lo lắng về chuyện tiền nong, không tốn nhiều tiền đâu.”

Nguyễn Trường Phú không thèm nhìn Nguyễn Khê mà nói: “Con đừng cho rằng bây giờ cháu kiếm được chút tiền là hoàn toàn vô tư không lo lắng. Không chừng một ngày nào đó có chính sách thay đổi thì chuyện này coi như xong đời, nghỉ việc rồi thì con ổn định một chút đi, lập kế hoạch tốt cho tương lai.”

Giọng điệu và lời nói của ông ta khi đang nói chuyện vẫn bình thường, đương nhiên Nguyễn Khê không tỏ vẻ gì, chỉ nói: “Cho dù lập kế hoạch tốt cũng không kém điều này, hay là bác không muốn chúng con ở cùng nhau vun đắp tình cảm chị em?”

Nguyễn Trường Phú lại bị cô làm cho nghẹn họng không nói được lời nào, lập tức nói: “Cô ba và chị cả mấy người đã nói như vậy, vậy thì các cháu cứ ở lại đi, bọn họ không chê phiền phức, thì ba còn sợ cái gì? Ở lại cũng đúng lúc, trong nhà được sạch sẽ.”

Nguyễn Hồng Quân nhếch miệng cười: “Được ạ, chúng con sẽ ở lại.”

Nguyễn Hồng Quân, Nguyễn Hồng Binh và Nguyễn Thu Nguyệt ở lại không chịu đi. Sáng sớm ngày hôm sau, đương nhiên Nguyễn Trường Phú đã tự mình xách túi rời đi. Nguyễn Khê không dậy sớm để tiễn ông ta, Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Trường Sinh đã đưa Nhạc Hạo Phong và Tiền Xuyến đi tiễn ông ta.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.