Vì mới ra ngoài chơi hai ngày nên vẫn cảm thấy hơi mệt, tiếp sau đó còn có việc phải làm, hai ngày qua Nguyễn Khê không định đưa bọn trẻ ra ngoài đi chơi.
Nguyễn Khê nghỉ ngơi ở nhà một ngày, làm công việc cắt may quần áo.
Chiều hôm sau cô lại đạp xe đi lên thành phố, gói ghém đủ tiền xong thì đến Cục quản lý nhà đất để nộp tiền thuế.
Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh không đi, Nguyễn Thu Nguyệt không muốn ở trong nhà đi cùng cô lên thành phố.
Hai người đến thành phố giao tiền trước, giao tiền xong cầm biên lai đi tới nhà của bà cụ Châu.
Vẫn chưa nhận được giấy chứng nhận bất động sản ngay, còn phải đợi vài ngày nữa mới đi nhận.
Đi đến trước nhà bà cụ Châu, Nguyễn Khê đã đi dạo phố mua một chút đồ ăn.
Cả ngày hôm nay, ngoài việc đưa bốn nghìn nhân dân tệ còn lại cho con trai bà cụ Châu, lấy được tất cả chìa khóa trong tứ hợp viện. Cô còn ngồi dưới gốc cây táo trong viện tử của tứ hợp viện và trò chuyện một hồi lâu với bà cụ Châu.
DTV
Khi bà cụ Châu đứng dậy và rời đi với con trai, bà nói với Nguyễn Khê: “Sau này, bà không được mặc quần áo do cháu may nữa rồi.”
Nguyễn Khê mỉm cười nói: “Nói không chừng sau này cháu cũng ra nước ngoài, đến lúc đó cháu sẽ đi tìm bà.”
Bà cụ Châu nghe thấy vậy thì mỉm cười nói: “Vậy thì tốt, bà chờ cháu.”
Nguyễn Khê mỉm cười, hít một hơi hạ quyết tâm —— một ngày nào đó quần áo do cô may sẽ được đưa ra nước ngoài.
Những chuyện mà kiếp trước cô còn chưa kịp làm thì kiếp này nhất định phải làm xong.
Chủ nhật.
Mặt trời khuất nửa mặt sau những tầng mây.
Đi ra khỏi cổng lớn của tứ hợp viện, mồ hôi Trên đầu Nguyễn Khê túa ra nhễ nhại. Cô bước qua ngưỡng cửa rồi chạy thẳng đến chiếc xe ba bánh đậu bên cạnh con sư tử đá, đi tới cúi người xuống ôm một cái chăn nặng năm cân ở phía trên lên, duỗi thẳng lưng đi vào bên trong.
Chăn che khuất tầm mắt của cô, cô quay đầu sang một bên để nhìn.
Kết quả còn chưa đi đến ngưỡng cửa, đột nhiên có người đưa tay ra cầm lấy chiếc chăn trong tay cô. Cô còn cho rằng người này là Nguyễn Hồng Quân, vừa buông tay ra muốn nói chuyện, ánh mắt nhìn lướt qua thì thấy Lăng Hào đang cầm lấy chiếc chăn trong tay cô, cô lập tức sững sờ.
Sững sờ xong cô bất ngờ nở nụ cười, giọng điệu kinh ngạc theo bản năng: “Sao cậu lại tới đây?”
Lăng Hào ôm chiếc chăn bông trả lời: “Chủ nhật rảnh rỗi, ra ngoài đi dạo một chút, đang chuyển nhà à?”
Nguyễn Khê gật đầu: “Vừa mới lấy được chìa khóa, chuyển tất cả những thứ cần dùng đến đây.” Bao gồm cả chăn bông mùa đông gì đó.
Cô cảm thấy hơi ngại khi gọi Lăng Hào làm những chuyện này, vì vậy cô vội vàng đưa tay ra muốn nhận lấy.
Nhưng cô còn chưa chạm vào chiếc chăn, Lăng Hào đã cúi xuống và nói: “Để tôi giúp cậu đi, cậu xách ít đồ nhẹ nhàng đi.”
Nguyễn Khê do dự một chút rồi rút tay về: “Được, vậy tôi đi lấy quần áo.”
Nói xong cô quay người đi về, xách theo một túi quần áo trở lại.
Hai người đi tới đi lui vào trong viện tử, đi đến cổng thứ hai thì đúng lúc gặp Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh.
Nguyễn Hồng Quân nhìn thấy anh cũng rất ngạc nhiên, nói: “Hả? Đây không phải là em Lăng Lăng sao?”
Lăng Hào: “...”
Anh hắng giọng một cái, nghiêm túc sửa lại xưng hô với Nguyễn Hồng Quân: “Lăng Hào.”
Mặc dù Nguyễn Hồng Quân đã trầm ổn hơn trước đây, nhưng cậu bé vẫn không biết ngại ngùng là gì, cười ha ha trực tiếp kéo Nguyễn Hồng Binh ra ngoài.
Ở bên cạnh, Nguyễn Khê đang xách túi cũng mím môi cúi đầu mỉm cười.
Lăng Hào nhìn cô, nhìn một hồi lâu mới hỏi: “Ngày hôm đó có phải tôi quá mất mặt không?”
Nghe thấy câu này, Nguyễn Khê vội vàng dập tắt nụ cười trên mặt, ngẩng đầu hắng giọng nói: “Không... không đâu...”
Lăng Hào: “Tôi đã bị đồng nghiệp trong đơn vị cười nhạo suốt một tuần.”
Điều này... vậy thì không còn cách nào...
Nguyễn Khê lại không nhịn được bật cười, cố nén lại rồi nhìn anh và nói: “Quả thực..... Có một chút...”
Lăng Hào thấy Nguyễn Khê vừa muốn cười vừa cố nhịn lại, bản thân cũng không nhịn được cười phá lên.
Khi anh cười như vậy, Nguyễn Khê hoàn toàn không kìm được, thế là hai người cùng nhau cười không ngừng, hơn nữa còn cười đến khó thở.
Cười một hồi, Nguyễn Khê vội vàng hắng giọng: “Mau đi thôi, mau đi thôi, đồ nặng quá, mau ôn vào phòng đặt xuống đi.”
Lăng Hào cũng không cười nữa, ôm chăn đi theo Nguyễn Khê đi vào nhà, đặt chăn vào căn phòng phía đông.
Nguyễn Thu Nguyệt ở trong phòng thu xếp đồ đạc, nhìn thấy Lăng Hào cũng thấy bất ngờ, sững sờ một chút mới cười chào hỏi anh: “Chào nhà khoa học.”
Lăng Hào không nhịn được lại giới thiệu một lần nữa: “Không được gọi, gọi anh là Lăng Hào là được rồi.”
Nguyễn Thu Nguyệt cười cười: “Được rồi, anh Lăng Hào.”
Vừa nói dứt lời, Nguyễn Hồng Quân và Nguyễn Hồng Binh lại khiêng bao tải đi tới.