Hai người buông bao tải xuống, thở một hơi lau mồ hôi như hạt châu, nói: “Chuyển thêm một chuyến nữa thì cũng gần đủ rồi.”
Không vội về chuyển ngay lập tức, Nguyễn Khê gọi bọn họ: “Nghỉ ngơi một lát, uống chút nước đi.”
Nguyễn Hồng Quân này cũng không vội vã đi làm việc, cùng Nguyễn Hồng Binh và Nguyễn Thu Nguyệt đi theo Nguyễn Khê đến phòng chính, Lăng Hào cũng tự nhiên đi phía sau cùng, đến phòng, năm người ngồi quanh bàn tròn, bưng ly lên uống nước.
Nước đã được đun sôi để nguội, bây giờ lại lạnh buốt, vừa vặn để uống giải nóng.
Nguyễn Hồng Quân uống một ngụm là xong một cốc nước lớn, để ly xuống sảng khoái thở phào một hơi.
Hô xong cậu nhìn về phía Lăng Hào hỏi: “Chị cả gọi anh tới giúp bọn em dọn nhà à?”
Nguyễn Khê vừa muốn nói không phải, người ta khó khăn lắm chủ nhật mới được nghỉ ngơi một chút, sao có thể gọi anh đến làm công việc thể lực được, nhưng cô còn chưa nói khỏi miệng, Lăng Hào đã nhìn thẳng Nguyễn Hồng Quân gật đầu đáp lời: “Ừm.”
Nguyễn Khê cứng lưỡi sửng sốt một chút, không nói nên lời đành phải cong khóe miệng cười với anh một cái.
Ngược lại Nguyễn Hồng Quân rất không khách sáo, còn cười nói: “Vậy đợi lát nữa anh chạy xe xích lô chứ sao.”
Lăng Hào cũng không từ chối, trực tiếp đồng ý: “Được.”
Nguyễn Khê đưa tay ta đập cậu một chút: “Được cái gì mà được.”
Nói xong nhìn về phía Nguyễn Hồng Quân: “Nếu như em mệt vậy để chị chạy cho.”
Nguyễn Thu Nguyệt và Nguyễn Hồng Binh nhìn bọn họ cướp đến cướp đi, yên lặng bưng chén nước uống nước.
Bởi vì Nguyễn Thu Nguyệt và Nguyễn Hồng Binh không giúp đỡ được cái gì, cho nên đến nông thôn khuân đồ Nguyễn Khê đều không cho bọn họ đi theo. Chỉ là kéo đồ vật qua, để bọn họ giúp chuyển vào, đều dọn dẹp từng gian phòng một chút.
Nghỉ ngơi xong, Nguyễn Khê và Nguyễn Hồng Quân chuẩn bị trở về chuyển một chuyến cuối cùng, lần này có Lăng Hào đi theo hỗ trợ.
Ba người đi ra khỏi cửa lớn của viện, Lăng Hào trực tiếp đi thẳng tới ngồi lên xe xích lô.
Nguyễn Khê theo tới bên cạnh anh, trực tiếp kéo cánh tay anh, kéo anh xuống xe: “Xuống đây xuống đây, tôi chạy.”
Tự thân chiếc xe xích lô tương đối nặng, mà lại có ba bánh xe, chạy vừa mệt lại vừa chậm, không bằng cưỡi xe đạp nhẹ nhàng. Nếu anh thật sự muốn đi theo giúp đỡ, vậy để anh chạy xe đạp là được rồi.
Nhưng Lăng Hào ngồi không nhúc nhích, nhìn cô nói: “Tôi chạy.”
Nguyễn Khê: “…”
Quả nhiên là không phải đứa nhỏ khi còn bé, cách nói chuyện cũng thay đổi.
Khi còn bé anh nghe lời, trên cơ bản cô nói cái gì thì chính là cái đó, xưa nay sẽ không có khó thương lượng như vậy.
Đã như thế…
Nguyễn Khê do dự một chút, buông cánh tay của anh ra: “Vậy cậu chạy đi.”
DTV
Nguyễn Hồng Quân cưỡi xe đạp đặt chân đến bên cạnh Lăng Hào, nói với anh: “Anh cưỡi qua đó là được rồi, em hơi chậm, lúc trở về em kéo, đến lúc đó anh chạy xe đạp.”
Lăng Hào quay đầu nhìn Nguyễn Hồng Quân: “Không có việc gì, để anh tới kéo.”
Nguyễn Hồng Quân cười lên: “Nếu như anh không ngại mệt mỏi vậy thì tốt quá rồi.”
Ba người cưỡi xe ra khỏi hẻm lên đường, Nguyễn Khê và Nguyễn Hồng Quân đạp xe đạp, Lăng Hào chạy xe xích lô.
Nguyễn Hồng Quân đạp xe lải nhải bên cạnh Lăng Hào: “Anh thật sự không thích nói chuyện nhỉ, xem xét chính là kiểu người khó gần, có phải nhà khoa học các anh đều như vậy không? Nhưng vậy làm sao có thể kết giao bạn bè được?”
Cái này là hỏi kiểu gì vậy, Nguyễn Khê hắng giọng với Nguyễn Hồng Quân, nhưng Nguyễn Hồng Quân không có phản ứng.
Lăng Hào nói: “Không có thời gian và cơ hội kết bạn.”
Nguyễn Hồng Quân: “Quả nhiên là không có bạn bè.”
Lăng Hào: “Cũng không phải, đồng nghiệp chính là bạn bè.”
Nguyễn Khê nhìn hai người trò chuyện kiểu này, cũng chỉ biết mặc kệ, yên lặng ở bên cạnh lắng nghe.
Nguyễn Hồng Quân còn nói: “Vậy chắc chắn là anh không có bạn gái.”
Lăng Hào không có nhận lời này, chợt nhìn về phía Nguyễn Khê hỏi: “Chị Khê Khê thì sao?”
Bởi vì không có tham gia nói chuyện phiếm, trong một thời gian ngắn Nguyễn Khê không phản ứng kịp, mở miệng hỏi: “Hả? Chị cái gì?” Bạn gái sao?
Lăng Hào không hỏi lại lần nữa, Nguyễn Hồng Quân nói tiếp: “Chị ấy à, chị ấy là một người cô đơn, tất cả tâm tư đều đặt trên chuyện bán quần áo. Anh có biết chị họ Nguyễn Khiết của em không, chị ấy còn nhỏ hơn chị cả của em một tuổi, chị ấy đã kết hôn từ sớm rồi, bây giờ cũng sắp sinh em bé, sắp trở thành người trong đại viện chúng em. Cô ba còn suốt ruột dùm chị cả của em, nói muốn tìm bà mối để tìm đối tượng cho chị ấy.”
Nói xong Nguyễn Hồng Quân còn hỏi Lăng Hào: “Người trong nhà anh không sốt ruột sao?”
Lăng Hào nói: “Người trong nhà không quản anh nhiều như thế.”
Có thể là mấy năm ở nông thôn quản anh quá chặt, dẫn tới cá tính trở nên âm thầm buồn bực, trong lòng Chu Tuyết Vân vẫn cảm thấy mắc nợ anh, sau đó cơ bản không quản thúc anh nữa. Chuyện anh không muốn làm thì Chu Tuyết Vân sẽ không sắp xếp cho anh.