[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 453:




Trượt chán rồi, Nguyễn Khê thay giày, cô hỏi Lăng Hào: “Mấy hôm nữa là đến Tết nguyên đán rồi, đơn vị các anh còn chưa cho ngủ à?”

Lăng Hào nói: “Cũng sắp rồi.”

Nguyễn Khê để giày trượt băng vừa tháo ra sang một bên: “Bây giờ không giống trước kia nữa, người từ nơi khác đến đây làm thuê nhiều, người về quê đón Tết Nguyên đán cũng nhiều, tàu hỏa không thể nào không đông được, nên là mua vé sớm chút.”

Lăng Hào ngồi thẳng nhìn cô: “Nếu không thì năm nay ở lại đón Tết cùng ông bà nội.”

Hai năm trước đều đến Thân Hải đón Tết cùng ba mẹ anh.

Nguyễn Khê quay đầu nhìn anh: “Bình thường chúng ta cũng đã dành thời ở cạnh ông bà nội rồi, sao có thế không về thăm ba mẹ anh được, nếu năm mới không về em sợ là họ sẽ rất quạnh quẽ.”

Lăng Hào nghe vậy thì trong lòng ấm áp, ánh mắt và giọng điệu đều dịu dàng: “Được, vậy thì về quê anh đón Tết.”

Hai người vừa nói chuyện vừa xách giày trượt băng về nhà. Vừa chạy xe vào ngõ, chuẩn bị về đến nhà thì bỗng nhìn thấy hai người đang đứng cạnh con sư tử đá ngoài cổng nhà, hình dáng và khí chất rất quen thuộc.

Lăng Hào hơi ngẩn ra: “Hình như là ba mẹ anh.”

Nguyễn Khê nghe vậy thì cũng cẩn thận nhìn: “Hình như có hơi giống.”

Khoảng cách có chút xa nên không chắc chắn, nhưng khi lái xe đến gần thì đúng là Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân. Hai người ôm chặt túi đồ, chỉ để lộ nửa khuôn mặt, không biết là đã đứng bên ngoài bao lâu rồi.

Lăng Hào dừng xe, xuống xe: “Ba mẹ, sao hai người lại đến đây?”

Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân nhìn Nguyễn Khê xuống xe, kéo khăn quàng cổ xuống, mỉm cười vẫy tay với cô, rồi quay qua nói với Lăng Hào: “Tránh cho hai đứa bối rối, năm nay ba mẹ đến đón Tết với hai đứa, vừa hay đến Bắc Kinh chơi luôn.”

Nguyễn Khê đi đến trước mặt hai người, cười nói: “Vậy con sẽ đứa bố mẹ đi chơi thật nhiều nha.”

DTV

Lúc mở cửa vào nhà, Lăng Hào lại nói: “Sao không gọi điện cho bọn con trước, vừa hay hôm nay bọn con rảnh, có thể đến ga xe lửa đón ba mẹ, ba mẹ cũng không cần đứng ngoài cổng chờ lâu như vậy.”

Lăng Hào kết hôn với Nguyễn Khê ba năm, tính cách bây giờ cũng trở nên cởi mở hơn không còn trầm lắng như trước đây nữa. So với những năm chưa gặp Nguyễn Khê ấy thì bây giờ giống như thay đổi thành một con người khác vậy.

Sau khi không còn phải lo lắng cho Lăng Hào nữa, Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân bây giờ rất thư thả, bọn họ nói với Lăng Hào và Nguyễn Khê: “Không phải là muốn cho hai đứa một niềm vui bất ngờ à, nói trước thì còn bất ngờ gì nữa.”

Nguyễn Khê không kìm được cười, trong lòng cũng rất vui vẻ.

Vậy là năm nay có thể cũng gia đình hai bên đón Tết.

Cô và Lăng Hào đưa Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân vào nhà, rót nước ấm cho họ, bảo họ ngồi nghỉ xem tivi. Sau đó cô lại cùng Lăng Hào dọn phòng khách, để hành lý của họ vào, trải giường cho họ.

Bởi vì thức ăn trong nhà không đủ cho bốn người ăn, nên Nguyễn Khê và Lăng Hào đưa Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân đến nhà hàng ăn tối. Lúc ăn cơm họ trò chuyện rất vui, nói về những chuyện mình đã trải qua trong một năm.

Ăn cơm xong mọi người trở về nhà tắm rửa rồi đi ngủ. Nguyễn Khê nằm trên giường nói: “Tốt ghê, năm nay có thể cùng nhau ăn Tết.”

Lăng Hào nhìn cô cười: “Đợi ba mẹ anh về hưu thì bảo họ qua đây dưỡng lão, đến lúc đó năm nào cũng cùng nhau ăn Tết, không cần nghĩ xem năm nay đón Tết ở đâu nữa.”

Nguyễn khê cũng cười: “Nếu họ đồng ý thì quá tốt!”

Lăng Hào vẫn chưa được nghỉ, hôm sau thức dậy vẫn phải đi làm. Cả nhà amsy và công ty của Nguyễn Khê đều nghỉ rồi cho nên cô chở Lăng Trí Hào và Chu Tuyết Vân đi chơi hai ngày, tiện thể mua một ít đồ Tết.

Nguyễn Khê cũng đã nói với cả nhà Nguyễn Thúy Chi, năm nay đến nhà cô ăn Tết.

Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến vẫn còn việc, vẫn đang ở miền Nam chưa về.

Trước giao thừa một hôm hai người mới về Bắc Kinh.

Buổi sáng ngày cuối cùng của năm, hai nhà Nguyễn Trường Sinh và Nguyễn Thúy Chi ở nhà dán câu đối xuân, dọn dẹp từ trong ra ngoài, xách theo một ít đồ Tết đã mua, cùng nhau đến nhà Nguyễn Khê đón Tết.

Nhiều người nên rất rộn ràng, cả ngày trong nhà đều ồn ào.

Buổi chiều làm cơm tất niên, Nguyễn Khê hỏi Nguyễn Thúy Chi: “Hai vợ chồng Lưu Tiểu Hổ không ở lại à?”

Nhắc đến chuyện này, Nguyễn Thúy Chi bình thản nói: “Sao có thể không ở lại, còn ước gì được ở lại không phải đi đâu cả ấy. Cô bảo chú dượng cháu mua vé đuổi họ về quê. Sao có thể để bọn họ ở lại ăn Tết được, để họ ở lại không phải là phiền c.h.ế.t đi được à.”

Lưu Hạnh Hoa tiếp lời: “Sang năm mà quay lại cũng không mở cửa.”

Mọi người vừa nói chuyện vừa làm một mâm cơm tất niên đầy. Bày cơm tất niên xong, mọi người vui vẻ, lần lượt ngồi vào bàn, cũng đến giờ bắt đầu chiếu Xuân Vãn rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.