Nhìn những chùm pháo hoa rực rỡ sắc màu nổ tung trên một góc trời, cả thành phố như được khoác lên mình vẻ lộng lẫy, cùng nhau đón chào năm mới.
Đốt pháo hoa xong mọi người lại quay trở vào nhà, vừa lúc đó thì tiếng chuông điện thoại cũng vang lên. Nguyễn Khê đi tới, cầm ống nghe lên, nghe thấy giọng nói là của Nguyễn Thu Nguyệt thì cô bật loa ngoài lên để cho mọi người trong nhà đều có thể nghe được.
Nguyễn Thu Nguyệt và Nguyễn Hồng Binh nói qua điện thoại: “Ông bà, bác ba, chú năm, cô năm và chị cả, anh rể, bọn em chúc tết tất cả mọi người.”
Vốn dĩ bọn họ cũng muốn đến đó ăn tết nhưng công việc của Nguyễn Trường Phú bị trì hoãn nên không thể đến được. Nguyễn Thu Nguyệt nói xong thì Nguyễn Trường Phú, Phùng Tú Anh, Diệp Phàm và vợ của anh ấy cũng chúc vài câu sôi nổi qua điện thoại.
Nguyễn Thu Dương đã lấy chồng từ sớm, mùa hè Nguyễn Hồng Quân tốt nghiệp xong liền dù bộ đội nên không về nhà ăn tết.
Trong nhà náo liệt hẳn lên, bên ngoài còn có người đốt pháo hoa, tiếng pháo nổ vang dội truyền đi khắp ngõ ngách. Dưới bầu khí lạnh phả vào mặt, Nguyễn Khê và Lăng Hào đưa Lăng Trí Viễn, Châu Tuyết Vân vào ga xe lửa và nhìn hai người lên xe.
Họ đứng ở sân ga, vẫy tay mãi đến khi xe lửa khuất xa.
Lúc rời khỏi ga xe lửa, Nguyễn Khê vừa thắt dây an toàn vừa nói: “Hôm nay, chúng ta sẽ đến nhà cô ba ăn cơm.”
Những ngày tết này năm nào cũng vậy, mọi người không tách riêng để nấu cớm mà tất cả sẽ thống nhất từ trước, hôm nay ăn nhà người này thù mai sẽ ăn nhà người kia.
Như vậy thì một ngày sẽ sinh động hơn. Thấy rằng nghĩ lễ sắp kết thúc, thời gian sum họp thoải mái như vậy cũng sẽ ít đi.
Thế nên, Nguyễn Khê và Lăng Hào tiễn Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân xong thì không về nhà luôn mà lái xe thẳng đến nhà Nguyễn Thúy Chi.
Khi tới nơi, cả nhà Nguyễn Khiết cũng đã về, không khí náo nhiệt hơn không ít. Nguyễn Khê và Lăng Hào đưa tiền mừng tuổi cho Trần Húc rồi lại trêu chọc cậu bé.
Họ bắt đầu nấu ăn vào khoảng giữa trưa, ăn xong cũng không ai rời đi mà ở lại nhà của Nguyễn Thúy Chi cắn hạt dưa trò truyện dưới ánh mặt trời, những người còn lại thì xem TV hoặc đánh bài.
Nguyễn Đại Bảo, Nguyễn Nguyệt dẫn theo Trần Húc mang tiền mừng tuổi ra ngoài mua đồ. Bọn trẻ mua một đống đồ ăn vặt phổ biến ở thời đại này trở về rồi cùng nhau ngồi thưởng thức món ăn ngon.
Nguyễn Đại Bảo nói với Trần Húc không biết chữ: “Đây là thịt của Đường Tăng đấy, ăn cái này còn có thể trường sinh bất lão!”
Để được trẻ mãi không già, Trần Húc bèn chạy theo Nguyễn Đại Bảo dọc khắp hành lang. Nguyễn Đại Bảo cố ý trêu chọc cậu bé, chạy hết hành lang rồi lại chạy qua cửa ngách, cậu cố ý chạy chậm để quay người lại dụ dỗ Trần Húc.
Lúc chạy ra ngoài cửa lại đ.â.m đầu vào lồng n.g.ự.c của một người. Đang chạy chậm nên cậu bé không có bị ngã mà chỉ phải lùi lại hai bước.
DTV
Nguyễn Đại Bảo ngước mặt lên thì thấy ngoài cổng có bốn người. Trong số đó có hai người mà cậu biết, đó là Lưu Tiểu Hổ - con trai của bác ba cậu và vợ của Lưu Tiểu Hổ là Ngô Tuệ Quyên.
Lúc Nguyễn Đại Bảo đang ngây người thì Trần Húc đã chạy thật nhanh đến và cướp lấy miếng thịt Đường Tăng trên tay cậu. Cướp được rồi thì Trần Húc quay người bỏ chạy ra ngoài sân, chạy đến trốn sau lưng của Nguyễn Khiết. Sau đó lấy miếng thịt của Đường Tăng ở trong bịch ra rồi nhét nó vào miệng.
Nguyễn Đại Bảo vẫn đứng ở cổng, nheo mắt nhìn Lưu Tiểu Hổ: “Sao anh lại tới đây nữa vậy?”
Lưu Tiểu Hổ nhìn cậu bé nói: “Đây là nhà mẹ ruột của tôi, sao tôi không thể tới chứ?”
Nguyễn Đại Bảo bất lực hít vào một ngụm khí: “Da mặt anh cũng dày quá rồi đó, bác ba và dượng rõ ràng không muốn các anh tới, cũng không muốn nhận anh là con trai. Sao anh lại muốn tới đây? Nơi này cũng không phải nhà của anh, các anh mau đi đi!”
Nói xong cậu giơ tay ra muốn đóng cửa nhưng còn chưa kịp đóng đã bị Lưu Tiểu Hổ dùng cánh tay giữ chặt. Lưu Tiểu Hổ chống tay không cho Nguyễn Đại Bảo đóng cửa, cậu ta nhìn Nguyễn Đại Bảo nói: “Đây là nhà mẹ tôi!”
Nguyễn Đại Bảo mới có mười tuổi nên đương nhiên sức lực không thể sánh được với Lưu Tiểu Hổ, cậu bé bèn dùng hết sức bình sinh để giữ cửa: “Anh buông ra nhanh lên! Bà của tôi nói rồi, năm nay nếu mấy người các anh đến đây, không thể để cho các anh vào cửa được!”
Giọng nói của Nguyễn Đại Bảo trở nên to hơn, đương nhiên những người lớn đang ngồi trong sân trò chuyện dưới ánh nắng cũng nghe thấy.
Mấy người Nguyễn Khê đều đồng loạt đứng dậy, họ mới vừa ra đến cánh cửa thứ hai đã thấy Nguyễn Đại Bảo đang giằng co với Lưu Tiểu Hổ, một người muốn đóng cửa, người kia lại không cho đóng.
Nguyễn Thúy Chi thấy Lưu Tiểu Hổ, cô ấy vô thức hít một hơi rồi đi đến bên cạnh Nguyễn Đại Bảo nói: “Cậu đang làm gì vậy?”