[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 459:




Nguyễn Khê nhận lấy tờ báo: “Quy định hiến pháp, quyền sử dụng đất có thể được chuyển nhượng theo quy định của pháp luật...”

Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương vào văn phòng ngồi xuống, vừa uống trà vừa nói chuyện liên quan đến bất động sản. Trước mắt vẫn chưa có gì để nói cụ thể tỉ mỉ, Nguyễn Khê chỉ nhắc Tạ Đông Dương chú ý nhiều hơn chút đến mấy thông báo của chính phủ.

Chỉ cần chính quyền ra thông báo đấu thầu đất là họ sẽ đi đăng ký ngay.

Ngoài việc bảo Tạ Đông Dương chú ý đến mấy cái thông báo của chính phủ, Nguyễn Khê còn yêu cầu anh ấy học thêm những thứ liên quan đến ngành bất động sản. Nếu như đã đã chọn ngành này rồi thì mấy cái cần biết đều phải nắm cho rõ, chuyện này với chuyển vật liệu không giống nhau.

Tất nhiên cũng có một số điểm chung giống với kinh doanh, Tạ Đông Dương có kinh nghiệm quản lý các công ty kinh doanh nên việc am hiểu bất động sản không có gì quá khó khăn cả. Hơn nữa còn có những bạn làm ở bộ phận liên quan, rủ nhau đi ăn uống trò chuyện là cũng đã nắm được bảy tám phần rồi.”

Ba tháng sau, Tạ Đông Dương mang một tờ báo đến gặp Nguyễn Khê, trên tờ báo đăng thông báo đấu giá đất.

Bọn họ là đang chờ đợi cơ hội như này, Nguyễn Khê và anh ấy đương nhiên không chút do dự, trực tiếp làm thủ tục đăng ký đấu giá theo thời gian quy định để nhận số chính thức trước khi chính thức bắt đầu đấu giá đất.

Sau khi nhận được số thứ tự chính thức, Tạ Đông Dương nói với Nguyễn Khê: “Nói thật tôi vẫn còn khá lo lắng, lần đầu tiên được tiếp xúc với việc làm ăn lớn như vậy. Mảnh đất này chắc khoảng 9000m2, được quy hoạch làm đất ở, ba ngày sau sẽ chính thức đấu giá.”

Thấy anh ấy nói như vậy, Nguyễn Khê cũng có chút hồi hộp theo, dù sao cô cũng chưa từng kinh doanh loại này. Nhưng cô biết rõ tình hình của thời đại này, cho nên trong cô vẫn rất nắm chắc tự tin.

Cô cố ý tiếp lời Tạ Đông Dương: “Lo lắng cái gì?”

Tạ Đông Dương đáp: “Lo không lấy được đất, lại lo lấy được đất rồi chúng ta lại phát triển không được, cũng lo nếu phát triển được rồi thì sau này nhà lại không bán dễ. Nếu thế tôi lăn lộn nhiều năm như vậy chả phỉ tốn công vô ích rồi sao?”

Nguyễn Khê nghe vậy liền bật cười: “Anh cứ yên tâm, cái khác thì tôi không dám đảm bảo, chứ chỉ cần xây dựng nhà một cách suôn sẻ thì tuyệt đối sẽ không có chuyện thua lỗ. Ở trong thành phố có biết bao người muốn ở nhà lầu, anh còn không biết sao?”

Bởi từ trước đến nay không có chuyện nhà ở thương mại, chỉ có các đơn vị mới được chia nhà lầu, có rất nhiều gia đình vẫn là một nhà mấy người liền chen chúc sống trong căn nhà trệt cấp bốn. Nếu như có thể mua nhà bằng cách thế chấp, chắc chắn sẽ có rất nhiều người sẵn sàng mua nhà lầu.

DTV

Nhưng trong mắt mấy người Tạ Đông Dương thì tất cả vẫn chỉ là suy đoán, căn cứ thì đúng là có căn cứ đấy, nhưng không ai đoán trước được tình hình lúc đó sẽ như thế nào, ai đều không thể nói trước chính xác được, cho nên trong lòng vẫn cảm thấy không yên tâm.

Thực ra, chủ yếu vẫn là do trước đây chưa từng làm, cũng chưa thấy ai làm qua cả, với cả đầu tư quá lớn, rủi ro quá cao.

Nhưng dù làm kinh doanh gì cũng đều có rủi ro nên Tạ Đông Dương cũng không có ý định chùn bước. Nếu như đã thành lập công ty rồi, đã đợi chờ ngày này từ rất lâu rồi vậy thì đương nhiên phải biết nắm bắt lấy cơ hội.

Buổi chiều ba ngày sau lúc ba giờ, anh ấy mặc bộ vest đen, thắt cà vạt cùng với Nguyễn Khê đi đến địa điểm đấu giá.

Có khoảng 50 xí nghiệp đến tham gia đấu giá, không phải tất cả đều là xí nghiệp địa phương nhưng địa điểm đấu giá gần như chật kín.

Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương tìm được hai chiếc ghế trống rồi ngồi xuống, yên tâm chờ đợi cuộc đấu giá bắt đầu.

Lần này, người gõ búa chốt giá là một lãnh đạo chính phủ, tất cả đều mặc vest và thắt cà vạt.

Sau khi cuộc đấu giá bắt đầu, người cầm búa lần đầu giới thiệu một số thông tin liên quan về khu đất đấu giá - khu đất này rộng 9.158m2 và được quy hoạch để làm đất ở, giá khởi điểm là 250 vạn, mỗi lần ra giá không dưới 5 vạn nhân dân tệ.

Giới thiệu xong, người cầm búa cũng không nhiều lời nữa, trực tiếp thông báo: “Cuộc đấu giá bắt đầu!”

Thế là nhiều xí nghiệp bắt đầu ra giá thầu, rất nhanh đã tăng từ 250 vạn lên 300 vạn.

Nghe bọn họ cứ ra thêm giá 5 vạn,10 vạn tiền, Tạ Đông Dương không kìm được mà tim đập càng nhanh, dù sao thì 5 vạn, 10 vạn cũng là một số tiền lớn trong đời, nhưng mà ở đây lại được hô ra giá như chơi vậy.

Nguyễn Khê vẫn chưa hề ra giá, Tạ Đông Dương không nhịn được hỏi: “Chúng ta không định ra giá sao?”

Nguyễn Khê nhỏ giọng đáp lại: “Ra giá thì có hơi nhanh, tạm thời chưa cần giơ bảng.”

Bọn họ không giơ thì còn có các xí nghiệp khác giơ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.