[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 460:




Tạ Đông Dương thở nhẹ một hơi: “Cái này ít nhất phải đến 400 vạn...”

Nguyễn Khê: “Vậy thì phải xem giá trong lòng mỗi người là bao nhiêu đã.”

Hai người nhỏ giọng bàn luận, giá đã tăng lên 400 vạn, trước giá 450 vạn thì tốc độ giơ bảng giá chậm hơn chút, đợi đến khi giá vượt qua 450 vạn thì bên đó không còn mấy người giơ bảng nữa.

Thế là lúc này Nguyễn Khê ra giá, tại con số 455 vạn tăng thêm 5 vạn nữa.

Giơ đến đợt hai mới phát hiện, bao gồm cả bất động sản Khê Dương của họ thì chỉ còn lại ba công ty giơ bảng. Sau hai đợt ra giá nữa thì giá nâng lên 520 vạn, ngoài ra có một xí nghiệp đã bỏ cuộc.

Trên trán Tạ Đông Dương bắt đầu đổ mồ hôi, anh ấy ngồi bên cạnh Nguyễn Khê hít thở sâu từng chút một.

Mặc dù điều hoà trong hội trường đang bật nhưng anh ấy vẫn cảm thấy nóng đến ngột ngạt.

Từ sau cuộc trò chuyện với Nguyễn Khê về lần thay đổi chính sách trước đó, anh ấy đã học được rất nhiều về các tình huống liên quan đến bất động sản, vì thành lập công ty để đến được ngày hôm nay anh ấy đã phải chuẩn bị rất nhiều. Hơn nữa trước khi đến buổi đấu giá, anh cũng đã tính toán chuẩn bị tâm lí sẵn cả.

Giá cả hiện giờ đã gần với mức giá dự tính của công ty bọn họ rồi.

Anh ấy nhìn sang phía công ty ở phía bên kia cũng đang kiên trì, người của công ty đó cũng đang nhìn bọn họ, rõ ràng là bọn họ cũng đang lo lắng không kém. Nhưng đối phương cũng không có ý định từ bỏ, lại giơ bảng: “530 vạn.”

Nguyễn Khê cũng giơ bảng: “540 vạn.”

Công ty đối phương tiếp tục giơ bảng: “550 vạn.”

Tạ Đông Dương lấy khăn tay ra lau mồ hôi, Nguyên Khê ngồi bên cạnh anh vẫn tiếp tục giơ bảng: “560 vạn.”

Cả hội trường im lặng, mọi người gần như nín thở. Mức giá này cao đến mức khiến nhiều công ty không thể nào theo nổi. Nếu mà chơi bị thua lỗ thì tán gia bại sản là còn nhẹ đó.

Công ty đối phương rõ ràng là có chút do dự rồi, thế là người gõ búa lên tiếng: “560 vạn lần thứ nhất…560…”

“570 vạn.” Công ty đối phương cắt ngang lời người chủ trì.

Tạ Đông Dương siết c.h.ặ.t t.a.y nhìn Nguyễn Khê, mồ hôi trên trán đầm đìa chảy xuống. Anh ấy gần như nín thở, hơn nữa anh ấy sợ Nguyễn Khê sẽ thêm tiền ra giá cùng với người ta tranh cho đến cùng, nên anh dùng ánh mắt ra hiệu cho cô bình tĩnh suy nghĩ lại.

Kết quả, Nguyễn Khê rất bình tĩnh giơ bảng lên: “580 vạn.”

Ừ, đúng là đủ bình tĩnh!

Tạ Đông Dương hít sâu một hơi, dựa thật chặt vào lưng ghế.

DTV

Người của công ty đối phương nhìn Nguyễn Khê, rõ ràng là lời nói như đang mắc kẹt trong cổ họng. Bọn họ cũng rất muốn có được mảnh đất này, nhưng đồng thời cũng cảm thấy mức giá quá cao không thể theo nổi cũng không xứng đáng, thế nên mới vừa hậm hực vừa bực tức.

Im lặng một lúc không thấy ai trong hội trường giơ bảng, người gõ búa bắt đầu lặp lại: “580 vạn lần thứ nhất…580 vạn lần thứ hai…lần…580 vạn lần thứ ba…”

“Tang!” Một tiếng dứt khoát.

Tiếng búa gõ xuống xong, máy ảnh trong hội trường chụp nháy loạn xạ, Tạ Đông Dương mím chặt môi cùng với Nguyễn Khê cầm tấm bảng giá đứng dậy, sau đó đối diện với máy ảnh nở ra nụ cười của người chiến thắng.

Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương đi ký “Xác nhận giao dịch đấu giá”.

Sau khi làm xong tất cả thủ tục chuẩn bị rời đi, đột nhiên gặp phải công ty đối diện ban nãy cùng nhau trả giá.

Người phụ trách của công ty nhìn Nguyễn Khê và Tạ Đông Dương cười nói: “Trả ra giá cao như vậy để giành lấy mảnh đất này cũng chả xứng đáng đâu. Mấy người làm qua bất động sản chưa vậy, làm không nổi thì cả đời có mà tán gia bại sản.”

Nguyễn Khê mỉm cười với họ: “Đều là lần đầu tiên làm cả, lỗ hay lãi ai mà biết trước được.”

Tạ Đông Dương cười tiếp lời theo: “Không phiền anh phải bận tâm thế làm gì.”

Ra khỏi hội trường, ngồi vào xe, Tạ Đông Dương nới lỏng cà vạt ra, tựa lưng vào ghế thở ra một hơi thật sâu. Cuộc đấu giá này làm anh ấy ngạt thở, tuy nói là thuận lợi lấy được nhưng áp lực hiện tại cũng lớn hơn.

Chủ yếu là do mảnh đất này quá mắc, có hơi vượt qua khả năng tiếp thu của công ty bọn họ, hơn nữa, không biết sau này nên làm thế nào.

Trong lòng có nhiều chuyện cần phải lo nghĩ, thế nên ít nhiều vẫn có chút m.ô.n.g lung, tự nhiên áp lực cũng lớn.

Nhưng anh ấy cũng không nói sau này sẽ khai thác không tốt và mấy lời xui xẻo linh tinh. Nếu đất đã thuận lợi lấy mảnh đất đó vào tay, vậy thì đương nhiên phải thuận theo quy trình đi làm thủ tục. Lập tức phải thu xếp kế hoạch tiếp theo, không thể để mảnh đất này hỏng trong tay anh ấy được.

Nguyễn Khê tin tưởng vào năng lực của Tạ Đông Dương, thế nên đối với phương diện này cũng không mấy lo lắng.

Sau khi lấy được mảnh đất, tất cả những chuyện sau đó đều giao hết cho Tạ Đông Dương.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.