Do bắt đầu từ sớm và thiết kế vượt mức quy định, tay nghề tinh xảo, thế nên trong ngành thiết kế lễ phục theo yêu cầu này không có đối thủ cạnh tranh. Vậy nên Xuân Vãn hàng năm, việc chuẩn bị lễ phục cho người dẫn chương trình và các ca sĩ, diễn viên trở thành công việc cố định của Nguyễn Khê.
Sau khi chương trình Xuân Vãn cho năm sau chuẩn bị xong, người của tổ chương trình lại tìm đến Nguyễn Khê.
Cuối tháng tám, tiếng ve mùa thu ồn ào.
Trình Nặc Nặc chờ ở nhà ga gần mười phút, đợi đến khi Nguyễn Thu Nguyệt kéo vali hành lý đi ra, cô ấy vội tiếng lên nhận lấy vali trong tay Nguyễn Thu Nguyệt, dẫn cô ấy đến chỗ đậu xe.
Tài xế bước xuống nhận lấy hành lý bỏ vào sau cốp xe, Trình Nặc Nặc và Nguyễn Thu Nguyệt cùng nhau lên xe.
Sau khi lên xe, Trình Nặc Nặc ngồi trên ghế phó lái thắt dây an toàn, sau đó quay đầu lại nói với Nguyễn Thu Nguyệt: “Đúng lúc tổng giám đốc Nguyễn đang họp nên không đến được, thế nên chị đến đón em về công ty.”
Có hơi nóng, Nguyễn Thu Nguyệt ngồi đằng sau thở nhẹ một hơi, trả lời một tiếng: “Được, cảm ơn.”
Hè năm nay cô ấy tốt nghiệp đại học, đã làm xong tất cả thủ tục du học nước ngoài. Hai tháng nghỉ hè đều ở nhà, do phải ra nước ngoài du học, thế nên lúc này cô ấy đến đây tìm Nguyễn Khê để nói lời tạm biệt với các cô.
Tài xế lái xe về công ty, Nguyễn Thu Nguyệt đi theo Trình Nặc Nặc đến văn phòng của Nguyễn Khê để ngồi nghỉ ngơi. Trình Nặc Nặc bưng đến cho cô ấy một ly cà phê đá, sau đó ngồi nói chuyện với cô ấy một lát.
Trong phòng họp tại lầu một.
Tạ Đông Dương nhìn Nguyễn Khê nói: “Cục quản lý nhà đất đã thông qua hồ sơ của chúng ta, chúng ta cũng đã lấy được giấy phép buôn bán. Giá cả cũng công bố xong, giá bán trên hồ sơ là hai ngàn tệ một mét vuông, giá tiêu thụ là một ngàn tám một mét vuông. Còn chuyện hợp tác với ngân hàng bên kia cũng đã bàn bạc xong, chỉ cần phù hợp với điều kiện là có thể mua nhà thế chấp.”
Nguyễn Khê gật đầu nói: “Vậy thì xác định ngày bắt đầu phiên giao dịch đi, tổ chức mấy hoạt động trong ngày đầu mở giao dịch. Còn cả chi tiền vào quảng cáo và hoạt động khuyến mãi đi, tìm người phát tờ rơi, sau đó chuẩn bị bắt đầu bán nhà.”
Tạ Đông Dương cũng gật đầu nói: “Được, vậy trước tiên chúng ta hãy xác định ngày bắt đầu phiên giao dịch đi.”
…
Họp xong quay về văn phòng ở lầu ba, Trình Nặc Nặc vẫn còn đang ngồi nói chuyện cùng với Nguyễn Thu Nguyệt.
Thấy Nguyễn Khê vào, hai người vội đứng lên, Nguyễn Thu Nguyệt nhìn Nguyễn Khê cười nói: “Bận xong chưa?”
Nguyễn Khê ra hiệu bảo Nguyễn Thu Nguyệt ngồi xuống, bản thân cũng bước đến ngồi xuống cạnh sô pha: “Mở một cuộc họp, chuẩn bị bán nhà.”
Nguyễn Thu Nguyệt ngồi xuống theo, nói: “Vẫn là chị cả lợi hại, kinh doanh quần áo phát triển lớn thế này, mở nhiều cửa hàng trong nước như vậy còn không đủ, lúc này lại bắt đầu bán nhà.”
Nguyễn Khê bật cười nói: “Cuộc sống quý ở chỗ có thể chịu giày vò mà.”
Nói mấy câu như thế về chuyện kinh doanh, Nguyễn Khê đổi chủ đề, hỏi Nguyễn Thu Nguyệt: “Chừng nào em đi?”
Nguyễn Thu Nguyệt nói: “Ngày mốt em đi, đến đây chơi với chị hai ngày.”
Nguyễn Khê nhìn cô ấy: “Đi sớm thế à, thế sao em không đến đây sớm chút?”
Nguyễn Thu Nguyệt nhìn Nguyễn Khê cười: “Mọi người đều bận rộn, em sợ làm phiền mọi người.”
Nguyễn Khê bưng ly lên, dùng ánh mắt xem thường liếc cô ấy: “Còn khách sáo với chị cả của em à.”
Trời bên ngoài dần tối, Nguyễn Khê xách túi tan làm, dẫn theo Nguyễn Thu Nguyệt về nhà. Về đến nhà, giúp cô ấy dọn phòng, trải ga giường, sau đó bảo cô ấy sắp xếp hành lý, chờ Lăng Hào về rồi cùng đi thăm Lưu Hạnh Hoa và Nguyên Chí Cao.
Lúc đi còn thuận tiện mang theo đồ ăn, cơm tối cũng ăn ở đấy.
Nếu Nguyễn Khê, Lăng Hào và Nguyễn Thu Nguyệt đều đến đây thì Nguyễn Thúy Chi đương nhiên cũng gọi điện thoại kêu gia đình của Nguyễn Khiết và cả nhà Nguyễn Trường Sinh đến. Dù sao cũng gần đây, chỉ cần gọi qua đó một cuộc, một lát sau đã đến.
Cả nhà tụ họp cùng nhau ăn cơm rất náo nhiệt, ồn ào nhất là ba đứa nhỏ Nguyễn Đại Bảo, Nguyễn Nguyệt và Trần Húc. Ba đứa bé lớn nhỏ chạy khắp nhà, từ bên này nhảy qua bên kia, sau đó lại từ bên kia nhả
y qua bên đây.
Lúc ăn cơm nhắc đến chuyện Nguyên Thu Nguyệt phải xuất ngoại để đi du học, Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa cảm thán nói: “Nếu trước đây nói đến những chuyện này, bọn ba đều nghe không hiểu. Mấy đứa nhỏ tụi con, đứa này so với đứa kia càng có tương lai hơn.”
DTV
Dứt lời lại hỏi: “Nghe mấy người trong xóm nói, rất nhiều người ra nước ngoài xong không trở về, nói là nước ngoài cái gì cũng tốt. Chúng ta không thể tưởng tượng ra được nó có bao nhiêu tốt cả. Thu Nguyệt à, cháu có còn quay về không?”
Nguyễn Thu Nguyệt cười nói: “Ông bà nội, cháu chỉ đi học thôi, học xong sẽ về.”