[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 465:




Phó tổng nhìn đồng hồ một chút: “Mới vừa mở bán được bao lâu chứ? Đã bán hết rồi à?”

Hơi thở của người nọ ổn định hơn một chút: “Bán hết trong vòng một tiếng.”

Ông tổng mắt nhìn qua, nói lắp: “Một… Một… Một tiếng?”

Người nọ gật đầu: “Thật ra thì… Còn chưa đến một tiếng…”

Ông tổng và phó tổng mở to mắt nhìn nhau.

“!”

Buổi tối, yến tiếc tổ chức tại nhà hàng Như Ý.

Tiếng chén chạm nhau, tiếng hoan hô vang dội.

Tạ Đông Dương uống rượu đỏ bừng mặt, cười đến tê miệng, thấy ai cũng bá vai bá cổ xưng anh, xưng em.

Từ khi nhận hạng mục này, tất cả áp lực hơn một năm nay anh ấy phải gánh chịu, ngày hôm nay đều tan thành mây khói. Hơn nữa áp lực bao nhiêu thì bây giờ trong lòng thoải mái bấy nhiêu.

Bất động sản Khê Dương của họ, bây giờ đã dẫn đầu Bắc Kinh.

Nhà ở nóng lên Nguyễn Khê đương nhiên cũng rất vui. Tuy rằng không khoa trương như Tạ Đông Dương, nhưng cô cũng đã uống không ít rượu, khuôn mặt cũng đã đỏ bừng, khóe miệng chưa từng hạ xuống.

Tiệc rượu kết thúc, Lăng Hào đến đón cô.

Nguyễn Khê ngồi trong xe, dựa lưng vào ghế, quay đâu nhìn anh, say ngất trên cành quất cười nói: “Em lại kiếm được một khoản lớn rồi.”

Lăng Hào nhướng giúp cô thắt dây an toàn: “Nghe rồi, một tiếng đã bán hết.”

Nguyễn Khê thuận thế nâng tay ôm lấy cổ anh, không bình tĩnh, nghiêm túc giống như ở trước mặt người khác, khẽ chớp mắt mấy cái, trong lòng buông thả, đắc ý nhìn Lăng Hào hỏi: “Có phải em…rất giỏi không?”

Lăng Hào nhìn cô: “Ừ, vô cùng giỏi, phú bà.”

Nguyễn khê vô cùng thỏa mãn cười rộ lên: “Phú bà cho phép anh hôn cô ấy một cái đấy.”

Khóe miệng Lăng Hào tràn ngập ý cười, anh đặt một nụ hôn lên môi cô, trong mắt tràn ngập sương mù, anh lại hôn cô thêm một hồi. Chỗ đậu xe khá khuất, trời lại tối nên không sợ người khác nhìn thấy.

Một lát sau đèn xe sáng lên, chiếc xe nổ máy rời đi.

Nguyễn Khê có chút buồn ngủ, tựa vào ghế nhắm mắt, lúc lim dim muốn ngủ thì xe bỗng nhiên dừng lại. Cô cho rằng đã về đến nhà rồi nhưng lúc mở mắt ra thì thấy vẫn ở trên đường.

Cô quay ra thì thấy hai cảnh sát bên ngoài cửa sổ xe.

Cảnh sát nhìn Lăng Hào hỏi: “Có uống rượu không?”

Nguyễn Khê ngẩn ra – Hử? Thời này còn có kiếm tra nồng độ cồn à?

Lăng Hào thẳng thắn đáp: “Không uống.”

Cảnh sát giao thông lấy may đo nồng độ cồn ra: “Cậu thổi một cái đi.”

Lăng Hào thổi một cái vào máy đo nồng độ cồn.

Cảnh sát nhìn máy đo: “Có uống.”

Lăng Hào: “Không thể nào!”

Cảnh sát: “Sao lại không thể nào, xe cậu có mùi rượu này.”

Lúc này Nguyễn Khê ở bên cạnh nói: “Anh ấy thực sự không uống, tôi uống.”

Cảnh sát: “Máy của tôi không thể sai được.”

Anh cảnh sát nói xong thì không lằng nhằng nói thẳng: “Phạt năm mươi tệ.”

Nguyễn Khê vẫn còn muốn cãi cọ thì Lăng Hào đã nhớ ra cái gì, không để cô đôi co với cảnh sát nữa.

Anh mở ví tiền ra, lấy năm mươi tệ đưa cho cảnh sát.

Xe được cho qua, Nguyễn Khê nhìn anh nói: “Nhất định là cái máy đó của anh ta hỏng rồi. Phạt tận năm mươi tệ, quá nhiều rồi…năm mươi tệ… có thể mua ba cân thịt lợn đó.”

Lăng Hào không kìm được cười: “Chắc là không hỏng đâu.”

Nguyễn Khê: “Anh không uống rượu.”

Lăng Hào nhìn cô bật cười: “Em uống nha.”

Có ý gì?

DTV

Nguyễn Khê nhìn anh suy nghĩ một hồi, bởi vì tác dụng của cồn nên đầu óc chậm chạp. Mãi đến lúc xe chạy vào ngõ, gần đến nhà cô mới bất chợt bừng tỉnh: “Em…anh…cái đó…”

Nghiệp chướng!

Một năm sau.

Mặt trời lên đỉnh nóc nhà.

Bóng bốn con sư tử đá ngoài cổng kéo dài.

Cánh cổng màu đỏ mở ra, Nguyễn Khê mặc một chiếc váy sơ mi kiểu dáng đơn giản, đi giày cao gót bước qua ngưỡng cửa, mang theo một chiếc túi da nhỏ có hình dáng đơn giản và tao nhã, xoay người đợi Lăng Hào khóa cổng.

Khóa cửa xong, hai người đến cạnh xe mở cửa lên xe, lái xe ra khỏi con ngõ.

Nguyễn Khê nhìn về phía trước ngõ nói: “Lại một đôi nhóc con được sinh ra.”

Bây giờ cô và Lăng Hào phải đến một buổi tiệc mừng – Tiệc đầy tháng của bé con nhà Tạ Đông Dương và Ôn Hiểu.

Bữa tiệc diễn ra vào buổi trưa, bọn họ ra ngoài hơi sớm, nên không đến nhà hàng tổ chức tiệc ngay mà lái xe qua nhà Tạ Đông Dương, thăm bé con nhà anh ấy trước.

Bé cưng vừa tròn một tháng bọc trong tã lót, khuôn mặt trắng nõn, mềm mịn, hai cái tay nhỏ mũm mĩm cũng trắng trắng mềm mềm. Nguyễn Khê ôm bé vào lòng, mỗi lần bé cười trong lòng cô lại mềm nhũn.

Ôn Hiểu hỏi cô: “Hai người vẫn không tính toán gì à?”

Nguyễn Khê cười nhìn cô ấy, thấp giọng nói: “Đang trong giai đoạn chuẩn bị.”

Bây giờ công ty thời trang của cô đã hoàn thiện, cho dù là Tường Vi Các, hay là Thịnh Phóng, đều là thương hiệu có tiếng trong nước, khách hàng cũng tương đối ổn định.

Năm ngoái, công ty bất động sản Khê Dương đã thắng lớn, kiếm về một khoản lớn, công ty cũng đã đi vào quỹ đạo.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.