Lên núi lại xuống núi, đi đi về về rất mệt, sau khi quay lại thị trấn, Nguyễn khê và Lăng Hào cũng không lập tức lên xe lửa mà để hành lý lại nhà khách, nghỉ ngơi một đêm, sau đó nhân tiện mua chút đồ đến thăm hỏi nhà họ Tiền.
Mấy năm nay tuy rằng Nguyễn Khê không quay về, nhưng Nguyễn Trường Sinh và Tiền Xuyến vẫn bớt chút thời gian về thăm ba mẹ Tiền Xuyến.
Tiền Xuyến có hai anh trai, sau khi đi bộ đội về thì làm ở trên trấn, công việc ổn định, cách một khoảng thời gian lại về thăm nhà.
Ăn cơm tối xong lại về nhà khách, tắm rửa xong thì ngồi trên giường, Nguyễn Khê thả lỏng gân cốt: “Mệt c.h.ế.t rồi!”
Vừa than thở xong thì điện thoại di động trong túi bỗng reo lên.
Lăng Hào lấy điện thoại ra đưa cho Nguyễn Khê, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh cô.
Nguyễn Khê bắt máy: “Alo, xin hỏi ai đấy ạ?”
Đầu dây bên kia là giọng của Nguyễn Thúy Chi: “Tiểu Khê à, cô ba đây, hai đứa xuống núi chưa?”
Nghe giọng Nguyễn Thúy Chi, Nguyễn Khê vô thức thở ra: “Là cô ba à, bọn cháu đã xuống núi rồi, bây giờ đang ở nhà khách trong thị trấn, nghỉ ngơi một đêm, sáng mai sẽ lên tàu hỏa quay về.”
Nguyễn Thúy Chi: “Ừ được, chắc là trên núi không có tín hiệu nên cô gọi cho cháu mãi mà không được. Là thế này, hai hôm trước cô tư của cháu gọi điện đến, bảo là Đại Bằng nhà cô ấy và vợ nó đến Bắc Kinh, vừa hay ở bên chỗ cháu và Lăng Hào, hay là cô bảo Trần Bằng sáng mai đến nhà khách tìm hai đứa nhé, hai đứa dẫn chúng nó qua đây luôn.”
Trần Bằng là con trai của cô tư Nguyễn Thúy Lan, cũng là em họ của Nguyễn Khê.
Trước kia, khi vẫn còn ở trên núi, Tết nào Nguyễn Thúy Lan cũng về nhà mẹ đẻ nên có gặp qua. Nhưng từ khi Nguyễn Khê chuyển lên Bắc Kinh thì chưa từng gặp lại.
Ba năm trước, lúc Trần Bằng và vợ cậu ta kết hôn, Nguyễn Thúy Chi và Nguyễn Trường Sinh có về tham dự.
Tuy rằng cách xa lâu ngày không gặp, nhưng chị em bọ vẫn duy trì liên lạc, đương nhiên là vì bình thường rất bận, mỗi nhà đều có cuộc sống riêng, nên liên lạc không nhiều.
Sau khi bọn họ xây dựng công ty và nhà máy hoàn toàn ổn định ở Bắc Kinh, Nguyễn Thúy Chí vẫn hay gọi Nguyễn Thúy Lan đến Bắc Kinh, lúc tham sự lễ cưới của Trần Bằng cũng đã khuyên hai ngày, nhưng bà ấy sống c.h.ế.t không chịu đi.
Nguyễn Thúy Lan không chịu đi, Trần Bằng cũng không đến Bắc Kinh làm thuê, nói là cơ hội ở phía nam nhiều, đến phía nam làm thuê mấy năm.
Hiếm khi họ chủ động muốn đến như bây giờ, Nguyễn Khê đáp: “Cuối cùng thì bọn họ cũng chịu đến Bắc Kinh rồi, không thành vấn đề, cứ bảo họ sáng mai đến tìm cháu, cháu dẫn họ đi.”
Nguyễn Thúy Chi: “Vậy thì tốt quá, tốt quá.”
Cúp máy, Nguyễn Khê nhìn Lăng Hào nói: “Cô tư cuối cùng cũng để Đại Bằng và vợ cậu ta đến Bắc Kinh.”
Lăng Hào nghe vậy nói: “Ngày mai dẫn họ cùng về.”
Anh nói xong thì kéo chân Nguyễn Khê, xoa bóp giúp cô một chút: “Tối nay ngủ sớm đi.”
Ngủ sớm thì ngủ sớm. Nhưng Trần Bằng và vợ cậu ta Hồng Mai còn đến sớm hơn.
Nguyễn Khê và Lăng Hào vừa rửa mặt xong, ra khỏi nhà khách thì cậu ta đến.
Sáu năm không gặp, lúc vẫn còn ở quê số lần gặp mặt cũng không nhiều, Nguyễn khê đương nhiên là không nhận ra em họ. Trần Bằng cũng không nhận ra cô, sau khi xác nhận ở sân nhà khách mới nhận ra nhau.
Bốn người ở trong dân nhà khách nói chuyện một hồi, Nguyễn Khê nói: “Đi thôi, chúng ta đi ăn sáng trước.”
Trần Bằng và Liễu Hồng Mai chỉ lắc đầu bảo không đi: “Bọn em ăn cơm ở nhà rồi. Bọn em ở đây đợi anh chị.”
Thấy bọn họ thật sự ăn rồi, Nguyễn khê và Lăng Hào mới đi. Hai người đến quán ăn sáng, nhanh chóng ăn xong bữa sáng rồi lại đến nhà họ Tiền một chuyến, rồi ngồi máy kéo của ba Tiền Xuyến đến nhà khách lấy máy may và hành lý.
Đặt hành lý và máy may xong, mấy người ngồi vào băng ghế nhỏ trên thùng xe kéo. Nguyễn Khê nhìn bao tải lớn cạnh chân Trần Bằng và Liễu Hồng Mai,hỏi bọn họ:
DTV
“Mang nhiều hành lý vậy à?”
Trần Bằng và Liễu Hồng Mai năm nay mưới hai lăm hai sáu tuổi, dáng vẻ không tồi, do ra ngoài làm thuê nên quần áo cũng rất thời thượng, nhưng vẫn có chút câu nệ với Nguyễn Khê và Lăng Hào, chỉ nói: “Của nhà trồng được.”
Nguyễn Khê hiểu rồi, đây là đồ trong nhà cho bọn họ mang theo.
Đây là một phần tấm lòng của họ, Nguyễn Khê cười nói: “Không đem theo cũng không sao, xa quá, đem theo cũng nặng lắm!”
Trần Bằng rất khách sáo cười nói: “Sao lại tay không đi thăm bà con được.”
Nông thôn không có tiền chỉ có đất đai, bọn họ không mau nổi đồ đắt tiền. Rẻ quá lại không dám tặng, nên đương nhiên là mang mấy thứ nhà trồng, có thể thể hiện được tấm lòng của mình.
Mang cũng đã mang rồi, Nguyễn Khê cũng không nói gì thêm nữa. Cô lại hỏi Trần Bằng: “Trong nhà bây giờ vẫn tốt chứ?”