[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 482:




Sau khi về đến nhà rửa mặt xong rồi nằm lên giường, Chu Tuyết Vân nói với Lăng Trí Viễn: “Tôi thấy ông lão không còn sống được lâu đâu.”

Lăng Trí Viễn khẽ thở dài: “Có lẽ Khê Khê cũng biết sau khi bà nội nó ra đi, ông lão chỉ đang kéo dài hơi tàn, bà nhìn mười ngày qua thì biết, tinh thần và cơ thể ông ấy đã hoàn toàn thay đổi rồi, trong ánh mắt cũng không còn sức sống nữa.”

Chu Tuyết Vân cũng thở dài theo: “Chao ôi, người cũng già rồi, cuối cùng vẫn phải trải qua chuyện này.”

Sau khi tắt đèn, Nguyễn Khê nằm trên giường, cô chớp mắt không cảm thấy buồn ngủ chút nào.

Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân có thể nhìn ra sự việc nghiêm trọng, đương nhiên cô cũng có thể nhận ra thì những người khác cũng có thể nhìn ra. Chỉ là cô không có cách nào giả vờ bình thường nói chuyện về việc này được cho nên không thể thảo luận với Lăng Hào xem Nguyễn Chí Cao có thể sống được bao lâu.

Nguyễn Chí Cao, Lưu Hạnh Hoa đối với Nguyễn Khê mà nói, họ không chỉ là ông nội bà nội mà “cô” ở trong thế giới này không được ba mẹ yêu thương, tất cả sự thương yêu cả một đời đều đến từ ông nội và bà nội.

Ông nội và bà nội mất, thế giới của cô giống như mất đi một phần.

Lăng Hào ôm cô vào trong lòng, để trán cô dựa vào trong n.g.ự.c anh, vỗ về cô để cô ngủ.

Sau khi Nguyễn Khê ngủ thì nằm mơ, toàn bộ hình ảnh trong mơ đều là Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa, lần đầu tiên gặp Nguyễn Chí Cao, ông cầm đũa làm cô đứng ngồi không yên, đến khi họ đưa cô lên thành phố, cùng đi đến Bắc Kinh với cô.

Trong mơ Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa vẫn luôn nở nụ cười, một lúc sau họ gọi cô — “Khê à.”

Sau đó Nguyễn Chí Cao và Lưu Hạnh Hoa nói với cô: “Khê à, ông nội và bà nội đi nhé.”

Lúc Nguyễn Khê muốn nói gì đó thì đột nhiên cô tỉnh lại, mở mắt ra thì phát hiện trên mặt đều là nước mắt, gối đầu đã ướt một mảng lớn. Sau đó cô không nhúc nhích, điện thoại di động để trên tủ đầu giường bỗng vang lên.

Nguyễn Khê ngồi dậy, cô duỗi tay cầm lấy điện thoại đã được kết nối để lên tai, không nói gì sau đó cô nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Nguyễn Thúy Chi: “Khê ơi... Ông nội cháu... Đi rồi...”

Nguyễn Khê cầm điện thoại sững sờ không dám cử động, Lăng Hào tỉnh lại anh ngồi dậy hỏi cô: “Sao thế?”

Nguyễn Khê không trả lời anh, đôi mắt đong đầy nước mắt của cô nhìn vào giữa không trung.

Lăng Hào nhìn theo ánh mắt của cô chỉ thấy giữa không trung có hai con bướm, chúng đang nhẹ nhàng vỗ cánh.

Hai con bướm vỗ cánh bay trên không trung ở trước chiếc giường giống như đang lưu luyến sau đó chậm rãi bay xuống, cuối cùng thì đậu trên trán của Nguyễn Khê, đậu lại rất lâu không nhúc nhích.

Nguyễn Khê và Lăng Hào cũng không động đậy, lặng lẽ nhìn con bướm đậu lại trên đầu Nguyễn Khê, lại nhìn con bướm vỗ cánh bay lên, một trước một sau bay đến chỗ cửa sổ, bay ra ngoài từ cánh cửa sổ chưa đóng, cuối cùng biến mất sau bụi hoa trong sân...

Có người nói, sau khi c.h.ế.t linh hồn của con người sẽ hóa thành con bướm bay về gặp người mà mình yêu thương nhất.

DTV

Đây cũng coi như là lời từ biệt cuối cùng.

Bên ngoài cửa sổ sát đất, trời mưa như trút nước, những giọt mưa trong suốt rơi trên cửa sổ thủy tinh, từ từ chảy xuống giống như hoa văn trên cửa. Lại có gió mạnh thổi qua, cây bạch dương lung lay trước gió, một vài chiếc lá trên cây rụng xuống dính nước nằm trên mặt đất.

Từ sau khi Nguyễn Chí Cao được chôn cất, trời đã mưa gần bảy, tám ngày.

Không biết trong lúc đó cơn mưa có từng dừng lại hay không nhưng Nguyễn Khê cảm giác cơn mưa giống như chưa từng dừng, cả thế giới vẫn luôn ngập nước.

Mặt cô không biểu cảm ngẩn người đứng bên cửa sổ nhìn mưa rơi trên cây bạch dương.

Sau đó, những tiếng gõ cửa đã kéo dòng suy nghĩ của cô lại.

Cô nói một câu “Vào đi”, Nguyễn Khê xoay người ngồi xuống trước bàn làm việc.

Một cô gái nhỏ là trợ lý của cô mở cửa bước vào, đi đến trước bàn làm việc nói: “Giám đốc Nguyễn, tất cả trang phục dùng để tham gia trình diễn thời trang của chúng ta đều đã hoàn thành, bây giờ chị có muốn đi xem thử không?”

Lần này công ty của họ tham gia buổi trình diễn thời trang không chỉ có nhà thiết kế là Nguyễn Khê tham gia mà cả Rose và Thịnh Phóng cũng dùng danh nghĩa thương hiệu của công ty tham gia, mỗi năm buổi trình diễn thời trang xuân thu đều được coi là thời điểm các nhãn hiệu cho ra sản phẩm mới.

Nguyễn Khê đứng dậy đi ra ngoài: “Đi xem đi.”

Năm nào công ty của cô cũng đoạt được rất nhiều giải thưởng ở buổi trình diễn thời trang nên thật ra không thấy hiếm lạ lắm nhưng cô không làm cho có lệ hay không để trong lòng, mỗi năm cô đều nghiêm túc coi buổi trình diễn thời trang là triển lãm ra mắt bộ sưu tập mới của thương hiệu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.