[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 489:




Nguyễn Khê bưng cái ly đến bên miệng đang muốn uống một ngụm thì suýt nữa đã phun trà lên mặt Nguyễn Khiết.

Ở chung với nhau nhiều năm như vậy, chuyện của Nguyễn Khê và Lăng Hào Ôn Hiểu cũng đã sớm biết. Bây giờ Nguyễn Khiết nói ra như vậy, cô ấy cũng cười theo, sau đó lại nói: “Nếu như giống hai người thì thật ra cũng tốt.”

Nói xong cô ấy lại nghĩ đến dáng vẻ của Tạ Yếm giống như một con gấu, vì thế cô ấy lại vô cùng ghét bỏ nói: “Nhưng tôi nhìn thằng bé là biết không thể nào rồi, nếu như nó có thể thông minh lanh lợi bằng một nửa Nhạc Nhạc và Khả Khả thôi thì tôi cũng sẽ không tức giận như vậy.”

Nói xong cô ấy lại bắt đầu khen Nhạc Nhạc và Khả Khả, nói đi nói lại thì vẫn là một đống lời khen.

Sau đó, khi cô ấy vẫn còn chưa khen xong thì bên ngoài đã truyền đến tiếng hát —

“Muốn hát thì hát vang, cho dù không có tiếng vỗ tay, nhưng ít nhất ta vẫn có thể dũng cảm tự mình tán thưởng...”

“Muốn hát thì hát thật hay, cho dù sau này sân khấu có trống chỗ, thì một ngày nào đó ta vẫn có thể nhìn thấy, vẫy cây gậy huỳnh quang lớ...”

Cô bé còn chưa hát xong chữ “lớn” thì Ca Cao vào nhà đã nhìn thấy ba người Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Ôn Hiểu, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Ôn Hiểu cũng nhìn thấy cô bé. Ánh mắt chạm nhau trên không trung, bốn đôi mắt nhìn nhau, tất cả cùng ngây người.

Nguyễn Khê: “...”

Ôn Hiểu vừa mới khen Khả Khả, kết quả lại nhìn thấy kiểu tóc như con nhím của cô bé.

Sau đó khi Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Ôn Hiểu còn chưa kịp phản ứng lại, Nhạc Nhạc đã đi vào, trong phút chốc đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Ôn Hiểu lại càng kinh ngạc hơn, mọi người đều đang cố gắng khống chế biểu cảm trên mặt không ai dám phát ra tiếng động.

Đầu Nhạc Nhạc cũng giống như một con nhím!

Trong nhà có đến hai con nhím!

Bầu không khí giống như bị đóng băng, Nguyễn Khê chậm rãi buông chén trà xuống, cô híp mắt nhìn hai đứa con trai, con gái vừa mới được khen là “thông minh lanh lợi” kia, cô chậm rãi nói từng chữ một: “Các con thấy như thế này là đẹp sao?”

Khả Khả vén tóc lên rồi nói: “Đây là kiểu tóc đang thịnh hành hiện nay đó, rất là hot nha.”

DTV

“...”

Cô vẫn nên uống ly trà an ủi tâm hồn đi.

Ôn Hiểu và Nguyễn Khiết đương nhiên không thưởng thức được gu thời trang như vậy, hai người khống chế biểu cảm trên mặt, mím chặt môi chỉ sợ một trong hai người không kìm được mà bật cười. Nhất là Ôn Hiểu, đột nhiên cô ấy lại hết giận Tạ Yếm, không chỉ vậy còn cảm thấy biết ơn thằng con trai.

Khả Khả và Nhạc Nhạc cũng không ở dưới tầng lâu, Khả Khả bởi vì ngửi được mùi mà vào nhà, vì thế khi thấy Nguyễn Khê đồng ý, cô bé đã cầm một đĩa bánh ngọt, tươi cười chào hỏi mọi người rồi đi cùng Nhạc Nhạc về phòng.

Hai người vào phòng Khả Khả, Khả Khả bỏ đĩa bánh xuống bàn sau đó cởi mái tóc giả ra ném lên giường, cô bé cầm điều khiển từ xa mở điều hòa lên rồi thở phào nhẹ nhõm: “Trời ơi, nóng thật đấy.” Cô bé toát hết mồ hôi hột.

Nhạc Nhạc bị cô bé bắt đội tóc giả, thấy cô bé đã cởi tóc giả thì cũng tự mình cởi tóc giả ra.

Khả Khả ngồi nghỉ ngơi trên ghế, cô bé vừa ăn bánh ngọt vừa cầm điện thoại mở album, rồi giơ một tấm ảnh ra cho Nhạc Nhạc xem, là tấm ảnh hai người có quả đầu con nhím chụp chung với nhau: “Có thời thượng không? Nhìn thật là đẹp trai nha.”

Nhạc Nhạc: “...”

Cậu cũng không thưởng thức được gu thẩm mỹ của cô bé.

Khả Khả cảm thấy rất hài lòng, cô bé vừa ăn bánh ngọt vừa xem album, càng nhìn càng thích, vừa xem vừa gật gù.

Bản thân Nguyễn Khê đã từng gặp qua rất nhiều loại người, suy nghĩ đương nhiên không quá bảo thủ, đối với thời kỳ của trưởng thành của trẻ con mà làm ra những chuyện như vậy thì họ tỏ vẻ có thể hiểu được, cũng không để trong lòng.

Cô với Nguyễn Khiết và Ôn Hiểu tiếp tục buổi trà chiều ăn bánh nói chuyện cuộc sống, lại tâm sự xem làm sao để dạy bảo trẻ con đang ở trong tuổi dậy thì, cách chính xác để đối xử với những người khác giới và những người mà chúng thích.

Nguyễn Khiết đương nhiên không phải phiền não vì những chuyện này, bởi vì Trần Húc nhà cô ấy đã là sinh viên rồi.

Cô ấy chỉ nói: Đừng tức giận, hai người đừng tức giận rồi cũng sẽ qua thôi.”

Ai mà không có bốn, năm, sáu hay bảy năm dậy thì, đợi trưởng thành rồi sẽ ổn thôi.

Sau khi nói chuyện với hội chị em xong, Ôn Hiểu cũng nghĩ thoáng hơn, đương nhiên cô ấy không định về nhà mắng Tạ Yếm nữa, mà định áp dụng phương pháp và công thức mới, đợi có thời gian thích hợp sẽ nói chuyện đàng hoàng với thằng bé về đề tài tuổi dậy thì.

Sau khi uống trà chiều và nói chuyện với nhau thì trời cũng đã tối, Nguyễn Khiết và Ôn Hiểu cũng không ở lại ăn cơm tối mà đã về nhà từ lúc trời sẩm tối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.