[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 490:




Hai cô ấy vừa mới đi thì Lăng Hào đã tan tầm về đến nhà.

Nguyễn Khê nhìn Lăng Hào nói: “Đi với em đi, em đưa anh đi xem tóc của con gái anh.”

Lăng Hào không hiểu cô có ý gì nhưng vẫn đi theo cô đi lên tầng.

Đến khi hai người lên tầng gõ cửa phòng Khả Khả thì lại không thấy kiểu tóc bờm ngựa của

con trai và con gái đâu, mà chỉ thấy một đôi song sinh bình thường.

Nguyễn Khê ngơ ngác: “Kiểu tóc hồi nãy của hai đứa đâu?”

Khả Khả nói: “Đó là tóc giả ạ.”

Nguyễn Khê: “...”

Cô còn tưởng lá gan của hai đứa lớn lắm cơ, ai ngờ mái tóc bờm ngựa chỉ là tóc giả thôi.

Khả Khả nhận ra gì đó, mắt cô bé sáng lên nói: “Ba mẹ rất muốn xem sao?”

Nói xong cô bé bật người đứng dậy, đội tóc giả lên cho Nhạc Nhạc trước, sau đó lại đội lên đầu mình, sau khi đội xong thì véo eo Nhạc Nhạc bắt anh trai đứng trước mặt Lăng Hào và Nguyễn Khê, cô bé ưỡn n.g.ự.c ngẩng đầu nhìn Lăng Hào nói: “Ba ơi, có đẹp không?”

Lăng Hào hắng giọng: “Ừm, đẹp lắm.”

Khả Khả nở nụ cười thật tươi: “Chỉ có ba con mới tinh mắt thôi.”

Nguyễn Khê nhìn Lăng Hào: “...”

Quả đầu con nhím không ai biết thưởng thức, vậy mà anh lại thích kiểu này sao, đúng là trâu bò thật!

Sau khi vợ chồng Nguyễn Thúy Lan chuyển từ nông thôn lên thành phố, có nhóm người Nguyễn Thúy Chi dẫn dắt, rất nhanh họ đã thích ứng với nếp sinh hoạt trong thành phố. Họ cũng học được cách chơi mạt chược, không bận gì thì mọi người sẽ tụ tập cùng nhau chơi để g.i.ế.c thời gian.

Sau khi Nguyễn Khê xuất hiện trong chương trình phỏng vấn kia thì danh tiếng trong nước của cô lại càng cao hơn.

Có tổ chương trình chuyên làm phim phóng sự đến tìm cô, muốn làm một bộ phim phóng sự về cuộc đời của cô.

Ánh mặt trời buổi chiều rất ấm áp, Nguyễn Khê ngồi ở bàn làm việc đọc bản kế hoạch tổ chương trình đưa cho cô.

Nhìn thấy nội dung trong bản kế hoạch, cô nhớ lại cuộc đời của mình trong 32 năm qua, từ nông thôn đến thành phố, từ khi mở sạp đến khi khai trương cửa hàng, sau khi mở cửa hàng thì giờ đã có một thương hiệu thời trang riêng, bây giờ cô lại chuẩn bị vươn ra sàn diễn quốc tế.

Chưa kịp nhận ra thì bản thân đã đi được hơn nửa đời người.

Ông nội và bà nội đã mất, các cô các chú cũng đã già, những đứa trẻ cũng đã lớn lên mà cô và Lăng Hào cũng bước vào tuổi trung niên.

Phim phóng sự bắt đầu từ lúc cô 4 tuổi, lúc đó cô vẫn là một cô bé sống ở sâu trong núi, mặc áo choàng ngắn làm bằng vải bông, thắt hai b.í.m tóc nho nhỏ, đi từ giữa núi rừng rậm rạp xanh tươi ra, chỉ là một bối cảnh rất đơn giản.

Trong suốt 32 năm qua, kỉ niệm mà cô nhớ nhất là lúc ấy.

Cô cũng thích được mọi người gọi là cô thợ may nhỏ nhất.

Cô vừa đọc bản kế hoạch vừa ngẩn người, điện thoại đang đặt ở trên bàn làm việc kêu lên.

Cô cầm điện thoại lên để bên tai, chưa kịp lên tiếng chào hỏi thì đầu dây bên kia đã truyền đến một giọng nữ xa lạ: “Xin chào chị, xin hỏi chị có phải là mẹ của em Nguyễn Nặc không? Tôi là cô giáo Lưu, là chủ nhiệm lớp em Nguyễn Nặc.”

Nguyễn Nặc là tên thật của Khả Khả, Nguyễn Khê vội vàng đáp lời: “Vâng, xin chào cô giáo Lưu, tôi là mẹ của cháu Nguyễn Nặc ạ.”

Cô giáo Lưu nói: “Mẹ Nguyễn Nặc ạ, là thế này, chúng tôi phát hiện em Nguyễn Nặc có dấu hiệu yêu sớm, bây giờ chúng chỉ đang học năm thứ ba ở trung học cơ sở nên cần phải tập trung học hành, không thể bỏ mặc chuyện học hành được, chị có rảnh đến trường học một chuyến không ạ?”

Yêu sớm??

Nguyễn Khê kinh ngạc, trong đầu theo bản năng nhớ đến Tạ Yếm.

Tuy rằng yêu sớm bị gọi phụ huynh là chuyện lớn nhưng Nguyễn Khê cũng không nói thêm gì trong điện thoại, mà chỉ cầm điện thoại và túi xách ra khỏi văn phòng.

Cô lái xe đến trường học, đi thẳng từ cao ốc công ty đến văn phòng của giáo viên lớp ba.

DTV

Trước khi lên tầng cô còn lẩm bẩm thắc mắc Nguyễn Nặc sẽ yêu đương với cậu bé như thế nào. Điều kiện của ba con bé tốt như thế, lấy tiêu chuẩn của ba con bé mà kén chồng thì chắc sẽ không coi trọng thằng nhóc nào quá kém đâu.

Cô vừa thắc mắc vừa gõ cửa văn phòng, không ngờ mở cửa ra lại nhìn thấy tận ba của cô con gái nhà cô.

Không chỉ có ba con bé mà con có cả Nhạc Nhạc.

Một nhà bốn người đứng nhìn nhau trong văn phòng, ánh mắt Nguyễn Khê và Lăng Hào chạm nhau, trong phút chốc cả hai người cùng sững sờ.

Nguyễn Khê đang nghĩ Khả Khả yêu sớm thôi mà sao lại gọi cả nhà họ tới, chẳng lẽ việc này còn nghiêm trọng hơn trong tưởng tượng của cô, chẳng lẽ hai đứa trẻ đã làm chuyện gì không nên làm rồi sao? Cô rất hiểu tính cách của Ca Cao, không có khả năng con bé sẽ làm mấy chuyện như vậy.

Tuy trong lòng cô nghĩ như vậy, nhưng ngoài mặt cô lại không biểu hiện cái gì, chỉ vội vàng chạy tới chào hỏi cô giáo Lưu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.