[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 491:




Cô giáo Lưu cũng rất khách sáo, cô ấy mời Nguyễn Khê và Lăng Hào ngồi xuống ghế, sau đó nghiêm túc nói: “Hôm nay tôi gọi hai phụ huynh tới đây, không phải do tôi không xử lý được mà tôi muốn hai phụ huynh tâm sự chuyện yêu sớm với hai đứa nhỏ. Hai đứa vẫn còn nhỏ, lại đang trong giai đoạn năm ba cấp hai rất quan trọng, tôi cảm thấy không thể xử lý qua loa.”

Phụ huynh phối hợp với công việc của giáo viên là chuyện nên làm, dù sao cũng chỉ muốn tốt cho đứa nhỏ, Nguyễn Khê gật đầu nói: “Cô giáo Lưu, thật ngại quá, chúng tôi sẽ dạy bảo cô bé thật tốt.”

Nói xong cô nhìn Nguyễn Nặc đang đứng cạnh: “Chỉ là tôi có thể biết cụ thể tình huống yêu đương của đứa bé không, là bạn nam học cùng lớp sao? Có ảnh hưởng không tốt gì không, hoặc là có ảnh hưởng đến chuyện học hành của các bạn khác không?”

Lăng Hào ngồi trên ghế không nói gì, anh nhìn Khả Khả rồi lại nhìn Nhạc Nhạc.

Cô giáo Lưu thấy thái độ của Nguyễn Khê rất tốt, lúc nói chuyện với cô ấy cũng rất phối hợp: “Tôi gọi cả hai phụ huynh tới thì đương nhiên là con của hai người yêu sớm, hai người cũng đừng quá lo lắng, phát hiện sớm ngăn cản sớm thì sẽ không có vấn đề gì lớn. Chỉ là bây giờ hai đứa trẻ vẫn chưa nhận ra sai lầm của bản thân, cho nên tôi mới mời hai người đến.”

DTV

Lúc này Nguyễn Khê mới hiểu được ý trong lời nói của cô giáo Lưu, cô lặp lại: “Hai đứa nhỏ ở đây yêu sớm?”

Cô giáo Lưu cũng không có hoài nghi chuyện này, chỉ nói: “Đúng vậy, con gái của chị là Nguyễn Nặc và cậu bạn học Lăng Nhất không kiêng nể gì công khai yêu sớm trong trường học, giữa trưa ở trong nhà ăn, bạn học Lăng Nhất còn đút đồ ăn cho Nguyễn Nặc, ở trong phòng học cũng không biết ngại, ngồi chung rất thân thiết, thế không phải yêu sớm thì là cái gì?”

Nguyễn Khê: “...”

Bây giờ cô mới hiểu ra, ánh mắt cô giống như có d.a.o bay thẳng về phía Khả Khả và Nhạc Nhạc.

Đương nhiên Lăng Hào cũng hiểu được, anh cũng nhìn Khả Khả và Nhạc Nhạc bằng ánh mắt sắc như dao.

Không ngờ hai đứa nhóc này còn dám lừa ba lừa mẹ, cái này còn hơn cả việc yêu sớm đấy!

Cô giáo Lưu không hiểu được thông tin trong mắt hai phụ huynh cho rằng hai người họ vì con cái yêu sớm mà tức giận, vì thế lại vội vàng can ngăn: “Hai phụ huynh cũng đừng tức giận, yêu đương ở tuổi này cũng là chuyện rất bình thường.”

Lăng Hào căng da đầu mở miệng nói: “Cô giáo Lưu, cô hiểu nhầm rồi.”

Cô giáo Lưu ngơ ngác, còn chưa hiểu chuyện gì: “Tôi hiểu nhầm cái gì?”

Lăng Hào nói: “Hai đứa bé là... anh em ruột.”

Cô giáo Lưu kinh ngạc, một lúc sau mới hỏi lại: “Anh em ruột?”

Nguyễn Khê ở bên cạnh bĩu môi gật đầu: “Là anh em ruột, tôi và phụ huynh nhà trai là ba mẹ của hai đứa trẻ.”

Cô giáo Lưu: “...”

Một lúc sau, cô ấy nhìn Lăng Hào: “Anh là ba Lăng Nhất, cũng là ba của Nguyễn Nặc?”

Lăng Hào gật đầu: “Đúng vậy.”

Cô giáo Lưu: “...”

Cô ấy lại hỏi Nguyễn Khê: “Chị là mẹ Nguyễn Nặc, cũng là mẹ Lăng Nhất?”

Nguyễn Khê cũng gật đầu: “Đúng vậy, cô giáo Lưu, hai đứa trẻ là song bào thai, Lăng Nhất theo họ của ba, còn Nguyễn Nặc thì theo họ tôi. Bình thường quan hệ của hai đứa nhỏ rất tốt, anh trai yêu thương em gái, cho nên cô giáo Lưu hiểu nhầm rồi.”

Cô giáo Lưu nghẹn một hơi ở lồng ngực, suýt nữa thì ngất xỉu.

Hai đứa nhỏ khác họ, là song bào thai nhưng lại không giống nhau thì ai biết chúng nó là anh em ruột chứ!

Trước đây cô ấy chưa từng dạy hai đứa nhỏ, đầu năm nay mới được phân đến lớp ba nên vẫn chưa hiểu rõ về thông tin gia đình hai đứa.

Khả Khả và Nhạc Nhạc vẫn đang đứng cúi đầu nên không nhìn thấy cảm xúc trên mặt chúng.

Lăng Hào vội vàng nói: “Cô giáo Lưu, thật ngại quá, về nhà chúng tôi sẽ giáo dục lại hai đứa nhỏ.”

Khả Khả và Nhạc Nhạc vẫn luôn đứng cúi đầu không nói gì, lúc này Khả Khả mới lên tiếng: “Bọn con nói bọn con không có yêu đương nhưng cô giáo Lưu không tin, cũng không cho bọn con giải thích, bắt bọn con phải gọi bố mẹ.’

Cô giáo Lưu: “...”

Coi như cô sai đi, chỉ cần không yêu sớm là được rồi.

Nguyễn Khê và Lăng Hào dẫn Khả Khả và Nhạc Nhạc đang vui vẻ đi ra khỏi văn phòng, cũng đã hết giờ tự học buổi tối, vì thế hai người trực tiếp dắt con trai và con gái về nhà. Nguyễn Khê không lái xe riêng của cô nữa mà để xe ở trường.

Trên đường ngồi trên xe về nhà, Nguyễn Khê ngồi ở ghế lái phụ quay đầu nhìn Khả Khả và Nhạc Nhạc hỏi: “Trong hai người các con, chuyện này là ý của ai?”

Không cần phải nói, chỉ có Khả Khả mới có ý tưởng làm mấy chuyện trêu chọc cô giáo như vậy.

Lúc nào Nhạc Nhạc cũng hùa theo, sau đó chống lưng cho con bé.

Cho nên cô không thấy bất ngờ khi Nhạc Nhạc nói: “Là ý của con.”

Nguyễn Khê lườm thằng bé một cái: “Con cứ chiều con bé đi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.