[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 492:




Khả Khả còn đang rất vui vẻ, cô bé cười nói: “Ai bảo cô giáo không tin lời con nói, cứ bảo là bọn con đang yêu nhau cơ, còn bắt bọn con phải gọi phụ huynh, cô giáo muốn gọi thì con gọi, như thế cô mới tin tưởng con.”

Bây giờ đúng là tin rồi, sau này cô giáo có nghi ngờ ai yêu đương, thì cũng sẽ không nghi ngờ họ.

Một nhà bốn người lái xe về nhà, Chu Tuyết Vân và Lăng Trí Viễn đang tưới hoa trong sân.

Khả Khả và Nhạc Nhạc xuống xe, hai đứa nhỏ đồng thanh nói: “Ông nội, bà nội, bọn con về rồi.”

Chu Tuyết Vân nhìn họ: “Ơ? Sau các con lại về cùng nhau thế?”

Nguyễn Khê trả lời: “Hai đứa cháu trai, cháu gái ngoan của ba mẹ bị gọi phụ huynh, cả hai bọn con đều bị gọi đến văn phòng.”

Nét lo lắng lập tức hiện rõ trên khuôn mặt Lăng Trí Viễn và Chu Tuyết Vân, hai người đồng thanh hỏi: “Sao lại thế?”

Chu Tuyết Vân lại hỏi thêm một câu: “Hai đứa phạm lỗi gì ở trường học à?”

Khả Khả đến bên cạnh Chu Tuyết Vân, cô bé ôm cánh tay bà ấy, nói hết chuyện xảy ra hôm nay cho ông bà nghe. Nói đến đoạn vẻ mặt của cô giáo Lưu khi biết hai đứa nhỏ là anh em ruột thì chính cô bé cũng không nhịn được cười.

Chu Tuyết Vân cũng cười, bà ấy giơ tay đánh yêu cô bé một cái: “Cái con bé nghịch ngợm này, sau này con không được như vậy nữa đâu đấy!”

Khả Khả gật đầu đáp lại: “Vâng ạ! Nghe lời bà nội! Sau này con không dám thế nữa!”

Tưới hoa xong thì Chu Tuyết Vân và Lăng Trí Viễn đưa hai đứa nhỏ vào nhà, bảo mẫu đã làm xong cơm tối. Mọi người trong nhà rửa ta ngồi xuống ăn cơm tối, cả nhà vui vẻ nói chuyện với nhau.

DTV

Cơm nước xong thì mọi người lại ngồi phòng khách xem TV, chỉ có Nguyễn Khê và Lăng Hào đi vận động khoảng một tiếng, sau khi vận động xong thì rửa mặt đánh răng rồi lên giường, hai người đang chuẩn bị đi ngủ. Bởi vì đã lớn tuổi nên lịch trình làm việc và nghỉ ngơi của họ đã có quy luật hơn.

Nhưng sau khi nằm trên giường một lúc thì cô bỗng nhớ ra một chuyện.

Cô xốc chăn lên, xuống giường đi ra ngoài, Lăng Hào ở phía sau cô hỏi: “Em sao thế?”

Nguyễn Khê không quay đầu lại nói: “Em đang tìm đồ.”

Lăng Hào không hỏi cô muốn tìm gì, nhưng anh vẫn đi ra ngoài với cô.

Nguyễn Khê ra khỏi phòng thì đến nhà kho, cô bật đèn rồi nói: “Gần đây có một tổ chương trình đến tìm em, muốn lấy tư liệu cuộc sống của em thành một bộ phim phóng sự. Lúc trước chúng ta về quê đã chụp được rất nhiều ảnh, anh có nhớ không?”

Đương nhiên Lăng Hào nhớ rõ, anh hỏi: “Em muốn tìm quyển album à?”

Nguyễn Khê trả lời: “Ừm, tìm quyển album.”

Hai người còn chưa tìm được đồ, Khả Khả và Nhạc Nhạc đã đi vào.

Hai đứa nhỏ tò mò nhìn ba mẹ, Khả Khả đứng bên cạnh Nguyễn Khê hỏi: “Ba mẹ đang tìm gì thế?”

Nguyễn Khê vừa tìm vừa trả lời cô bé: “Mẹ đang tìm một quyển album.”

Khả Khả và Nhạc Nhạc không biết ba mẹ đang tìm quyển album nào nhưng vẫn giúp ba mẹ tìm. Cuối cùng vẫn là Khả Khả tìm được album trước, cô bé cầm trong tay giơ lên: “Là quyển album này sao?”

Nguyễn Khê quay đầu nhìn, thấy bìa màu đỏ làm bằng da thì vội vàng nói: “Đúng rồi, chính là quyển này.”

Khả Khả đưa quyển album cho Nguyễn Khê: “Đây là album gì vậy ạ?”

Nguyễn Khê cầm lấy rồi mở quyển album ra, xem ảnh chụp bên trong cùng với Khả Khả, Nhạc Nhạc và Lăng Hào, cô chậm rãi nói: “Đây là nơi mà ba và mẹ lớn lên, đây là nhà của mẹ, còn đây là nhà sàn của ba...”

Khả Khả nhìn thấy một tấm ảnh: “Đây là tiệm may ở nông thôn sao?”

Nguyễn Khê nói: “Đúng vậy, lúc ấy mẹ mới chỉ lớn như con thôi, nhưng đã mang nửa rổ trứng gà đến tiệm may vá bái thầy học nghề, lúc đó tất cả mọi người đều cảm thấy mẹ sẽ không học được, chỉ có bà nội cảm thấy mẹ có thể. Chỉ nửa rổ trứng gà nhưng mọi người trong nhà phải tích góp rất lâu mới đủ.”

Khả Khả không hiểu: “Chỉ nửa rổ trứng gà cũng phải tích góp rất lâu sao?”

Nguyễn Khê không nhịn được cảm thán: “Hai đứa được sống cuộc sống quá giàu có, hai đứa sẽ không biết được ngày trước nghèo như thế nào đâu. Chỉ ăn một miếng đường cũng phải để dành rất lâu. Quần áo chỗ nào cũng là miếng vá, mùa hè còn phải đi giày rơm.”

Sau khi xem xong rất nhiều tấm hình Khả Khả lại hỏi: “Không có ảnh hồi nhỏ của mẹ sao?”

Nguyễn Khê lắc đầu: “Nghèo đến nỗi cơm còn không mà ăn thì lấy đâu ra máy ảnh. Đây là ảnh chụp trước khi ở nông thôn bị phá bỏ và mọi người phải dời đi, mẹ và ba dành thời gian quay về nên mới chụp rất nhiều ảnh trên núi.”

Thật ra trong ảnh cũng có cô và Lăng Hào nhưng là họ ở tuổi ba mươi chứ không phải là họ lúc mười ba, mười bốn tuổi.

Tuổi mười ba, mười bốn của họ đã mãi mãi chôn vùi trong quá khứ.

Khả Khả lại hỏi: “Mẹ ơi mẹ, lúc mười bốn tuổi trông mẹ như thế nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.