[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 57:




Nguyên Dược Hoa còn nhỏ, lại là một đứa nhóc nên Tôn Tiểu Tuệ cũng mặc kệ thằng bé. Bà ta muốn nói ra những suy nghĩ đêm qua của mình cho Nguyễn Dược Tiến nghe, nên đã lên tiếng hỏi: “Dược Tiến, con muốn làm thợ may không?”
Lời này nói ra rất đột ngột, làm cho Nguyễn Dược Tiến hơi sửng sốt, anh ta nhìn Tôn Tiểu Tuệ hỏi: “Là sao ạ?”
Tôn Tiểu Tuệ: “Nghĩ là nếu như con muốn làm, thì mẹ sẽ dành dụm nửa rổ trứng gà cho con đem đến tìm ông thợ may nhận thầy. Theo ông ấy học nghề, sau này con sẽ là thợ may duy nhất của núi Phượng Minh chúng ta.”
DTV
Nguyễn Dược Tiến vẫn còn hơi sững sờ: “Không phải ông ấy đã nhận Nguyễn Khê làm học trò rồi sao?”
Tôn Tiểu Tuệ căn bản là không thèm đặt Nguyễn Khê vào mắt: “Nhận rồi thì sao chứ? Chỉ cần ông ấy muốn, thì dạy thêm mười tám người nữa còn được. Vả lại Tiểu Khê nó có thể học được sao? Nó không học được đâu, cùng lắm cũng chỉ làm được mấy việc vặt vãnh thôi.”
Thấy Nguyễn Dược Tiến không nói gì, bà ta lại hỏi: “Con chỉ cần nói là con muốn hay không thôi?”
Nguyễn Dược Tiến lại im lặng một lâu, sau đó gật đầu nói: “Muốn thì muốn, nhưng chỉ sợ ông ấy không nhận con.”
Ở trên núi này ai lại không muốn làm thợ may chứ, ngày nào cũng có người nịnh nọt, ai ai cũng kính trọng, không cần làm việc nặng nhọc, chỉ cần dựa vào tay nghề là có thể sống tốt vô cùng rồi, đến đứa ngốc còn biết làm thợ may là một công việc rất tốt, nó tốt hơn một nhân viên trong hợp tác xã cung tiêu nhiều.
Nguyễn Dược Tiến biết tính ông thợ may, nên còn rất băn khoăn, anh ta cảm thấy chuyện này rất khó. Nhưng Tôn Tiểu Tuệ lại vô cùng tin tưởng anh ta, mà nói rằng: “Sợ cái gì chứ? Đi đi rồi nói, chẳng lẽ con còn không bằng con nhóc Tiểu Khê kia sao? Nó dù gì cũng chỉ là một đứa con gái, đầu óc không thể linh hoạt bằng con được, mặt nào cũng kém hơn con, nó làm được mà con không làm được sao?”
Từ bé đến lớn Nguyễn Dược Tiến được Tôn Tiểu Tuệ khen ngợi rất nhiều, nên cũng vô cùng tự tin. Anh ta nhíu mày, suy nghĩ một lát, rồi lại nói với Tôn Tiểu Tuệ: “Con mạnh hơn cô ta về mọi mặt, nhưng chỉ sợ là ông thợ may không thích con.”
Tôn Tiểu Tuệ nói: “Sao có thể chứ? Con trai mẹ thông minh hiểu chuyện như vậy, từ khi còn nhỏ được được mọi người yêu thích rồi.”
Nguyễn Dược Tiến nhìn vào mắt Tôn Tiểu Tuệ, tự nhiên lại thấy bản thân là người toàn diện nhất thế giới, thậm chí anh ta còn cho rằng khi bản thân tới tiệm may thì có thể lọt vào mắt xanh của ông thợ may, thế là liền không chút do dự, gật đầu: “Vâng, con sẽ thử.”
Tôn Tiểu Tuệ không nhịn được mà hưng phấn hẳn lên: “Đợi thêm vài ngày nữa, rất nhanh thôi, mẹ sẽ để dành đủ trứng.”
Đương nhiên nếu chỉ dựa vào năm con gà mái gì của bà ta thì làm sao mà đủ được, bà ta đã nghĩ kỹ rồi, chỉ cần Nguyễn Dược Tiến đồng ý đi, thù bà sẽ đến nhà người khác mượn thêm trứng. Nhà này mượn một quả, nhà kia mượn một quả, chỉ vài ngày thôi là sẽ có đủ nửa rổ trứng.
Đầu tiên phải đưa trứng cho Nguyễn Dược Tiến đem đi nhận thầy cái đã, sau đó bà ta từ từ trả lại cho bọn họ là được rồi.
Sau khi đã bàn bạc xong với Nguyên Dược Tiến, trong lòng bà ta thoải mái hơn hẳn, cứ như thể Nguyễn Dược Tiến đã học được việc và trở thành thợ may vậy, bà ta rất có lòng, ăn xong liền lập tức xách rổ ra ngoài, đến nhà mọi người mượn trứng.
Buổi chiều, mặt trời đã di chuyển sang phía tây.
Nguyễn Khê nhìn giờ, chào ông thợ may, rồi khoác túi rời đi.
Khi đi tới con đường đi đến lữ đoàn Mắt Phượng, cô nhìn thấy Nguyễn Khiết đang ngồi xổm bên đường nhặt sỏi chơi. Cô nhẹ nhàng bước tới trước mặt Nguyễn Khiết, đưa tay ra xoa đầu Nguyễn Khiết, dọa cho cô ấy vội vã ngẩng đầu lên.
Nhìn thấy Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết mỉm cười một cái, rồi vội đứng dậy: “Chị, chị đến rồi.”
Nguyễn Khê dắt cô ấy đi về phía trước: “Đợi chị lâu lắm phải không?”
Nguyễn Khiết nói: “Đâu có, em nhìn mặt trời rồi mới tới mà.”
Hai chị em vừa nói chuyện vừa đi về phía trước, Nguyễn Khê đưa Nguyễn Khiết đi theo mấy sườn núi mà Lăng Hào thường lui tới để tìm cậu.
Tìm thấy Lăng Hào ở chỗ cũ, Nguyễn Khê vẫy tay gọi cậu từ xa rồi kéo Nguyễn Khiết đi đến trước mặt cậu.
Lúc Lăng Hào nhìn thấy Nguyễn Khê thì tươi cười hớn hở, nhìn về phía Nguyễn Khiết lại tỏ ra lịch sự khách sáo, chào hỏi với cô ấy: “Chào chị.”
Nguyễn Khiết và Lăng Hào chưa từng tiếp xúc với nhau chứ đừng nói là nói chuyện. Bởi vì Lăng Hào là người đến từ thành phố lớn, trong tiềm thức của Nguyễn Khiết vẫn cảm thấy hơi không quen, cho nên nhút nhát trả lời một câu: “Chào cậu.”
Nghe vậy, Nguyễn Khê không nhịn được cười.
Nguyễn Khiết càng cảm thấy xấu hổ, vỗ nhẹ Nguyễn Khê: “Chị cười gì vậy?”
Nguyễn Khê ngừng cười, lấy sách giáo khoa ngữ văn và toán học trong túi xách ra, đặt lên tảng đá rồi nói: “Đừng nói nhảm nữa, bây giờ chúng ta bắt đầu đi. Bắt đầu từ môn ngữ văn và toán lớp một nhé, làm phiền thầy giáo Lăng rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.