Nguyễn Khê thừa nước đục thả câu không nói gì, đi tới gần Lăng Hào và Nguyễn Khiết, mở túi giấy ra từng chút một. Mùi bánh đào nhè nhẹ bay ra từ trong túi giấy, những miếng bánh nướng vàng ươm cùng một chút vừng đen từ từ xuất hiện trước mắt họ.
Nhìn thấy miếng bánh đào mềm mại được bọc trong túi giấy, Nguyễn Khiết chớp mắt một cái, không nhịn được nuốt nước miếng, lại nhìn Nguyễn Khê hỏi: “Chị, chị lấy đâu ra bánh đào vậy? Thứ này không dễ mua phải không?”
Nguyễn Khê mỉm cười không nói gì, đưa miếng bánh đào đầu tiên đến trước mặt Lăng Hào.
Đương nhiên Lăng Hào cảm thấy xấu hổ vì luôn ăn đồ ăn của cô, hơn nữa những món này đều không phải đồ ăn rẻ tiền bình thường. Nhưng mỗi lần nhận được ánh mắt thần kì của Nguyễn Khê khi nhìn cậu, cậu lại không nhịn được mà ngoan ngoãn nghe lời, đưa tay đón nhận.
Lăng Hào nhận miệng thứ nhất, Nguyễn Khê đưa miếng thứ hai cho Nguyễn Khiết, bản thân ăn miếng thứ ba.
Ba người vai kề vai ngồi trên tảng đá, cùng nhau ăn những miếng bánh đào mềm mại, ngắm mặt trời càng ngày càng hạ xuống phía Tây, bầu trời bắt đầu dần nhuốm màu đỏ rực rỡ.
Ăn được nửa miếng bánh đào, vì đã lâu chưa được ăn đồ ăn vặt, Nguyễn Khê quay đầu nhìn về phía Nguyễn Khiết nói: “Sáng mai chị phải xuống chút đi công xã một chuyến, có muốn đi chơi cùng với chị một chút không?”
Đi công xã sao? Nguyễn Khiết có hơi sững sờ: “Đột nhiên chị đi công xã làm gì vậy?”
Nguyễn Khê cắn một miếng bánh đào: “Thầy thèm rượu rồi, bảo chị đi mua ít rượu về cho ông ấy. Vừa khéo chị cũng muốn đi dạo một vòng, ngày nào cũng bị dãy núi này bao vây, buồn bực muốn c.h.ế.t đi được, em không muốn đi sao?”
Nguyễn Khiết ăn bánh đào, do dự một chút, nhìn về phía Nguyễn Khê, từ từ gật đầu, thành thật nói: “Không muốn đi cho lắm.”
Trước đây cô ấy và Nguyễn Khê đi cùng Lưu Hạnh Hoa đến nhà cô ba của cô ấy, đi bộ hai ngày qua đường núi với tới công xã, một quãng đường rất vất cả, trên đường đi cực kỳ mệt mỏi. Cảm giác đó thực sự không dễ chịu, cả đời này cô ấy sẽ không quên.
Nếu như không bắt buộc phải đi, cô ấy thực sự không muốn đi.
Nhưng mọi thứ đều có ngoại lệ, cô ấy nhìn Nguyễn Khê nói: “Nhưng em có thể đi cùng chị.”
Nguyễn Khê lắc đầu một cái: “Vậy thì không cần đâu, nếu như bản thân em không muốn đi chơi, đơn giản chỉ vì muốn đi cùng chị vậy thì vô vị lắm. Đến lúc đó em đi được nửa đường lại khóc lóc nói không muốn đi, chị lại phải chăm sóc cho em.”
Nguyễn Khiết không nói gì nữa, bên kia Lăng Hào chợt lên tiếng: “Tôi đi có được không?”
Nguyễn Khê nghe vậy quay đầu, nhìn về phía Lăng Hào: “Cậu muốn đi sao?”
Lăng Hào gật đầu: “Ừm.”
Nguyễn Khê nhìn cậu mỉm cười: “Được, vậy chúng ta cùng đi.”
Ánh mặt trời chiếu lên đỉnh núi, sắp tới giờ về nhà rồi. Nguyễn Khê, Nguyễn Khiết và Lăng Hào đứng dậy, mọi người chỉnh trang lại đồ đạc của bản thân, sau khi cho heo ăn no thì cùng nhau thở về thôn.
Đi được nửa đường thì tách nhau ra, Lăng Hào lùa con heo về nhà sàn, Nguyễn Khê và Nguyễn Khiết trở về nhà của mình.
Lăng Hào về đến nhà lập tức lùa heo vào chuồng, vào nhà để sách và cặp sách xuống, rửa tay bắt đầu nấu cơm. Cậu vo gạo để nấu cháo cho bữa tối nay, bên cạnh cháo cậu còn chế biến ba cái bánh ngô, cùng vài món phụ gần giống nhau.
Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân tan làm trở về, rửa tay xong là đã có đồ ăn.
Rời khỏi đoàn người trở về nhà, Châu Tuyết Vân nói nhiều hơn một chút, nhưng dáng vẻ của Lăng Trí Viễn có vẻ không thích nói chuyện lắm, giống như tất cả đều đã nói xong lúc ở trong thành phố rồi.
Nhưng ông ấy thực sự không còn gì để nói nên phần lớn thời gian đều im lặng.
Lăng Hào đã sớm thích nghi với bầu không khí trong nhà như thế này, từ sự ngột ngạt trước đây đã trở nên không còn cảm giác như bây giờ. Nhưng gần đây trong cuộc sống của cậu có chút màu sắc khác, cậu thực sự không nhịn được, muốn trốn thoát khỏi cuộc sống như thước phim đen trắng này.
DTV
Vì thế khi cơm nước xong xuôi, thu dọn bát đũa, cậu ngoan ngoãn nói một câu: “Mẹ, sáng mai con muốn xuống núi đi công xã một chuyến.”
Châu Tuyết Vân nghe nói như vậy, đột nhiên sửng sốt: “Con đi công xã làm gì?”
Phải biết rằng khi đến núi Phượng Minh mấy năm, Lăng Hào luôn vô cùng nghe lời, không để người làm ba mẹ như họ có thêm chút phiền muộn nào. Đừng nói là xuống núi đi tới tận công xã ở rất xa, đến cả những làng lân cận cậu cũng chưa từng đi.
Lăng Hào nói: “Ở trên núi lâu quá nên khó chịu, con muốn ra ngoài hít thở không khí, ngắm nhìn thế giới bên ngoài.”
Châu Tuyết Vân nhìn cậu chằm chằm, giọng điệu vẫn nhẹ nhàng: “Với ai vậy?”
Lăng Hào giương mắt lên nhìn thẳng vào mắt Châu Tuyết Vân một lúc, cậu mau chóng cúi xuống, không trả lời.