[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 62:




Tuổi của cậu cũng không lớn, phải chịu đựng nhiều nỗi khổ như vậy, nhưng chưa từng khóc dù chỉ một lần, đương nhiên cậu có khả năng chịu đựng nhiều hơn so với độ tuổi này. Sâu trong tâm trí cậu cũng có khát vọng như những người bạn cùng trang lứa khác, không muốn cuộc sống bị ràng buộc.
Cuộc sống của các bạn cùng trang lứa có thể nghèo khó, còn cậu thì từ trong ra ngoài đều chịu đau khổ.
Gió thổi qua mái nhà, con heo béo xoay người, Lăng Hào hít sâu một hơi, nhắm mắt lại.
Đến đêm muộn cậu mới ngủ được, nhưng sáng hôm sau cậu vẫn thức dậy từ sáng sớm.
Lăng Trí Viễn và Châu Tuyết Vân còn thức dậy sớm hơn cả cậu, Châu Tuyết Vân đang nhóm lửa làm đồ ăn sáng, Lăng Trí Viễn thì bê chậu sứ cũ ra chuồng gà để cho gà ăn.
Lăng Hào dụi dụi con mắt để tỉnh táo lại một chút, đi múc nước rửa mặt.
Rửa mặt xong ngồi xuống ăn cơm, một nhà ba người không ai nói chuyện, trên bàn ăn chỉ có tiếng bát đũa, còn có cả tiếng cắn su hào vang lên. Cơm nước xong xuôi, Châu Tuyết Vân lập tức thu dọn bát đũa mang đi rửa, Lăng Hào còn chưa kịp đưa tay ra.
Lăng Hào cảm thấy có lẽ Châu Tuyết Vân vẫn còn tức giận, nhưng cậu không hề nhận sai hay nói lời xin lỗi.
Cậu xoay người đi tới bên giường để lấy cặp, nhưng khi đi tới bên giường thì phát hiện bên trong đã được nhét thêm đồ vào. Não bộ lóe lên một tia nghi ngờ, cậu khom lưng mở cặp ra, đưa tay móc đồ ở bên trong.
Ngón tay vừa đưa vào trong thì chợt nghe thấy tiếng Châu Tuyết Vân nói: “Lương khô để con ăn trên đường đó, còn có vài bộ quần áo sạch sẽ nữa. Đường núi có nhiều chỗ khó đi, trên đường đi cẩn thận một chút, đến công xã rồi cố gắng chơi vui vẻ.”
DTV
Ngón tay Lăng Hào cứng đờ, giữ nguyên động tác khom lưng, quay đầu nhìn về phía Châu Tuyết Vân.
Châu Tuyết Vân rửa bát xong để đó rồi đứng dậy, vơ lấy tạp dề để lau khô tay, sau đó treo lên, đi tới trước mặt Lăng Hào. Bà ấy đi tới bên giường cầm cặp lên, tự mình đeo lên vai cho Lăng Hào, còn sửa soạn lại quần áo cho cậu.
Điều chỉnh lại giọng điệu nhẹ nhàng hơn, ánh mắt và giọng nói đều trở nên dịu dàng: “Chơi vui vẻ một chút nhé.”
Đột nhiên trong lòng Lăng Hào cảm thấy chua xót, vành mắt có hơi đỏ lên.
Châu Tuyết Vân cười dịu dàng, lấy từ trong túi ra năm đồng và vài tờ phiếu lương thực, nhét vào trong tay cậu nói: “Ba mẹ không tài cán gì, trong nhà cũng không có bao nhiêu tiền, thu gom được một chút, đến công xa mua chút đồ ăn ngon nhé.”
Lăng Hào không nhận tiền, giọng nói khàn khàn: “Con không cần tiền đâu.”
Châu Tuyết Vân lập tức nhét tiền vào túi áo của cậu: “Con với con gái nhà người ta ra ngoài chơi, chẳng lẽ lại để con gái nhà người ta dùng tiền sao? Khó lắm mới được ra ngoài một lần, đừng nghĩ đến chuyện tiết kiệm tiền.”
Lăng Hào không móc tiền ra nữa, nhìn Châu Tuyết Vân nói: “Cảm ơn mẹ.”
Châu Tuyết Vân đưa tay xoa đầu cậu: “Mau đi đi.”
Lăng Hào gật đầu với bà ấy một cái, đeo cặp chạy ra cửa, nhảy xuống cầu thang chạy đi.
Lăng Trí Viễn ở phía sau gọi cậu: “Đi đường cẩn thận.”
Giọng nói của Lăng Hào vang vọng khắp trên sườn núi: “Biết rồi cha!”
Sau khi ăn sáng, Nguyễn Khê cũng xếp lương khô và mấy bộ quần áo vào cặp. Nhà cô có một ấm nước quân dụng cũ đã tróc sơn, cô đổ đầy nước vào ấm rồi xách trên vai.
Lưu Hạnh Hoa thấy cô thu dọn những đồ vật này hỏi: “Đi tới nhà ông thợ may mà mang theo những thứ này làm gì vậy?”
Nếu nhà ông ấy không cho ăn cơm trưa, vậy thì trở về ăn trưa là được rồi, lẽ nào đến nước cũng không cho uống sao?
Nguyễn Khê không nói trước chuyện cô muốn đi lên thị trấn, Nguyễn Khiết cũng không nói nhiều, nên hiện tại cô mới giải thích với Lưu Hạnh Hoa: “Ông thợ may thèm rượu, bảo cháu đi công xã mua rượu cho ông ấy, cháu đi chuyến này chắc cũng không tới bốn năm ngày đâu nhỉ?”
Nghe vậy Lưu Hạnh Hoa sửng sốt, ấn đường nhíu lại: “Đi công xã sao?”
“Dạ.” Nguyễn Khê gật đầu: “Vừa khéo cháu cảm thấy vô cùng buồn bực, tiện thể đi tới nhà cô ba xem qua một chút. Bà có muốn nói gì với cô ba không, cháu có thể chuyển lời giúp bà.”
Lưu Hạnh Hoa nói tiếp theo bản năng: “Bà muốn nói gì sao? Cháu xem giúp bà xem cô có sống tốt không là được rồi.”
Nói xong mới nhận ra bản thân mình nói sai, lại vội hỏi: “Tiểu Khiết cũng đi cùng cháu sao? Sao cháu không nói sớm một chút, nói sớm thì gọi chú năm dẫn cháu đi. Cháu lớn như vậy nhưng chưa từng một mình đi công xã, đường núi không dễ đi, phải làm sao đây? Không được, bây giờ bà phải đến công trường tìm chú năm của cháu, bảo chú năm dẫn cháu đi bà mới có thể yên tâm được một chút.”
Nguyễn Khê kéo Lưu Hạnh Hoa lại: “Không sao đâu ạ, đường đến công xã cũng chỉ có một, cũng không khó phân biệt, trước đâu cháu với bà đã từng đi tới nhà cô ba rồi, cháu vẫn còn nhớ đường đi thế nào. Hơn nữa không chỉ có một mình cháu, còn có người khác đi theo nữa, yên tâm đi ạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.