[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 63:




Lưu Hạnh Hoa vẫn không yên tâm: “Ai thế?”
Nguyễn Khê nói: “Cậu trai ở nhà sàn kia ạ.”
“Thằng nhóc đến từ trong thành phố đó sao?”
“Vâng.” Nguyễn Khê gật đầu.
Lưu Hạnh Hoa nghĩ một lát nói: “Nó mới đến chỗ chúng ta được mấy năm, nó còn không quen dãy núi này bằng con đâu.”
Nguyễn Khê cười với bà ấy: “Vậy thì cậu ấy từng đến đây bằng đường núi mà ạ.”
Nói rồi cô vỗ vỗ tay bà ấy: “Không sao đâu, cháu cũng mười bốn tuổi rồi, khôn phải mới bốn tuổi, nhất định có thể tìm được công xã mà.”
Nói nhiều chỉ làm phí thời gian, Nguyễn khê không định nói nhiều với Lưu Hạnh Hoa.
Cô buông tay ra, mở lòng bàn tay đưa ra trước mặt Lưu Hạnh Hoa, cười nói: “Bà nội, cháu mượn phiếu rượu của thầy rồi, định sẽ mang một ít rượu về cho ông nội uống, nhưng trong tay con không có tiền, cho nên bà có thể...”
Lưu Hạnh Hoa nghe hiểu ý cô, không do dự lập tức lấy ra một chiếc khăn được cuộn lại. Mở khăn tay ra bên trong có một ít tiền giấy, bà ấy lấy ra một tờ mệnh giá lớn nhất đưa cho Nguyễn Khê, còn đưa thêm vài tờ phiếu lương thực cho cô.
Nguyễn Khê không nhận chỉ nói: “Cháu chỉ cần một ít tiền thôi, nửa cân rượu chỉ khoảng chừng ba đồng thôi.”
Lưu Hạnh Hoa lập tức nhét tiền và phiếu vào tay cô: “Bản thân cháu không phải ăn gì sao? Không dễ gì mới ra ngoài một chuyến, mua cho mình thứ gì đó để ăn. Tiền này do chính cháu kiếm được, nên cứ tiêu đi.”
Nguyễn Khê không muốn đùn đẩy qua lại với Lưu Hạnh Hoa, như vậy chỉ làm lỡ thời gian. Vì thế cô nhét tiền và phiếu vào trong túi tiền, ngẩng đầu hôn lên trán Lưu Hạnh Hoa một cái, đeo cặp sách và ấm nước lên rồi xoay người rời đi.
“Bà nội, vậy cháu đi đây.”
DTV
Lưu Hạnh Hoa cũng đi ra ngoài cùng cô, cao giọng dặn dò: “Đi đường cẩn thận một chút.”
“Bà yên tâm đi, không sao đâu ạ.”
Nguyễn Khê hướng về phía dưới ngọn núi, cẩn thận đi đến nơi đã hẹn, Lăng Hào đã đang ở đó đợi cô.
Hai người nhìn thấy nhau, trên mặt tự nhiên lộ ra một nụ cười tươi rói.
Nguyễn Khê nhanh chóng bước tới trước mặt cậu, cười nói: “Chờ lâu rồi sao?”
Lăng Hào lắc đầu một cái: “Chỉ vừa mới chờ một lát thôi.”
Nói xong cậu đưa tay về phía Nguyễn Khê: “Cặp sách với ấm nước của chị, để tôi cầm giúp chị.”
Nguyễn Khê cúi đầu nhìn cặp sách và ấm nước trên người mình: “Không cần đâu, tự tôi cầm được.”
Lăng Hào nói: “Đường phải đi rất dài, tôi sợ chị không chịu nổi, hay là cứ đưa tôi đi.”
Nguyễn Khê nhìn anh cố ý muốn cầm, suy nghĩ lại một chút, đưa ấm nước trên người cho anh.
Hai người cầm cặp sách của mình, nhẹ nhàng bước đi, được đắm mình trong ánh nắng buổi sáng, xuất phát từ đây, dọc theo con đường núi quanh co càng chạy càng xa, đột nhiên trên đường núi xuất hiện những tán lá xanh đầy sức sống.
Mặc dù đường xá xa xôi cùng với đường núi gồ ghề khó đi nhưng Nguyễn Khê không hề cảm thấy vất vả, ngược lại cô còn có chút hưng phấn. Môn vận động ngoài trời cô thích nhất thích là leo núi, nếu không ở trên núi thì cô sẽ không bất ngờ xuyên không tới đây.
Trước khi đi xuyên tới đây công việc rất bận rộn, nhịp sống rất vội vã, cơ hội có thể buông bỏ tất cả mọi việc ra ngoài chơi cũng không nhiều. Vì thế chuyến này xuống núi chính là một chuyến du lịch thoải mái đối với cô.
Bốn năm trước Lăng Hào đi tới bằng đường núi, trong trí nhớ ngoài trừ vất vả thì là vô cùng vất vả. Vì lúc đó cả gia đình bị chuyển xuống, không có tâm trạng ngắm phong cảnh, cho nên không có chút kí ức nào.
Nhưng lần này đi cùng Nguyễn Khê, lây sự tích cực của cô, trong lòng anh chứa đầy ánh nắng mặt trời, ánh nắng chiếu tới những phiến đá, chiếu lên những tán cây cao, thậm chí còn nhuộm đỏ là những ruộng bậc thang rộng mênh mông, mọi thứ đều trở lên tráng lệ.
Phong cảnh đẹp như tranh vẽ, tâm trạng càng lúc càng trống trải, bước dân cũng càng lúc càng nhẹ hơn, không hề cảm thấy mệt mỏi.
Không có đồng hồ đeo tay, bọn họ cũng mặc kệ thời gian, trạng thái vui vẻ không hề mỏi mệt, cho nên thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi cũng rất ít. Một mực chờ tới khi mặt trời lên tới đỉnh đầu, cảm giác có chút đói bụng hai người họ mới dừng lại ăn cơm.
Ở ven đường họ tìm thấy một tảng đá sạch sẽ ngồi xuống, Nguyễn Khê và Lăng Hào đặt cặp sách và ấm nước nên tảng đá, sau đó lấy lương khô trong cặp sách ra lấp đầy chiếc bụng đói.
Xé một cái bánh bao ra kẹp dưa muối vò, món ăn bắt đầu có thêm chút vị.
Chỉ cần đói bụng, ăn gì cũng thấy ngon.
Ăn bánh bao một chút thì có hơi nghẹn, hai người họ lại rót nước ra uống. Nguyễn Khê đưa ấm cho Lăng Hào, đỏ nước vào trong cho cậu uống, bản thân thì trực tiếp cầm ấm nước, khẽ ngậm vào miệng ấm, trực tiếp uống.
Sau khi cơm nước xong xuôi, Nguyễn Khê cầm ấm nước để qua một bên, nằm lên trên tảng đá. Phần lưng cách tảng đá một lớp vải mỏng, cảm giác mát mẻ truyền vào trong da thịt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.