[Thập Niên 70] Tiểu Thợ May Xinh Đẹp

Chương 71:




Nguyễn Chí Cao lập tức lườm anh ấy một cái: “Đúng rồi! Con còn bay được luôn ấy chứ!”
Nguyễn Trường Sinh nở nụ cười: “Vậy cũng đúng.”
Anh ấy vừa nói vừa nghi ngờ: “Mọi người nghĩ xem con bé nghĩ gì vậy, gần đây cũng yêu đương qua lại với thằng ngốc ở nhà sàn đó, đi công xã cũng đi cùng thằng nhóc đó. Ngoại trừ đẹp trai ra thì thằng nhóc đó cũng chỉ là một kẻ ngốc thôi mà!”
Nguyễn Chí Cao mặc kệ anh ấy, Nguyễn Khiết ở bên cạnh lên tiếng: “Chú năm, Lăng Hào không phải kẻ ngốc đâu ạ, chỉ là nhìn hơi ngốc một chút thôi. Vẻ ngoài ngốc nghếch không có nghĩa là người ta ngốc đâu ạ, chị còn nói như vậy là ngốc đáng yêu.”
“Tại sao lại gọi là ngốc đáng yêu?”
Nguyễn Trường Sinh vén tay áo, show cơ bắp ở tay: “Dáng vẻ một người đàn ông phải có!”
Lưu Hạnh Hoa sắp không nhịn được nữa, đánh anh ấy một cái, quát: “Mau ăn cơm đi, ăn cơm cũng không chặn được cái miệng con nữa.”
Nguyễn Trường Sinh đặt tay xuống kêu lên một tiếng: “Cháu gái mẹ bị người ta bắt cóc mà mẹ cũng không biết.”
Lưu Hạnh Hoa liếc nhìn anh ấy: “Nói hươu nói vượn, đứa bé mười ba mười bốn tuổi thì biết cái gì chứ?”
Nguyễn Trường Sinh lại đề cập tới Nguyễn Khiết: “Mẹ hỏi con bé đi, hỏi con bé có hiểu hay không.”
Nguyễn Khiết đưa tay gọi Nguyễn Trường Sinh: “Chú năm, chú mau ăn cơm đi!”
Nguyễn Trường Sinh càng hăng hái hơn: “Nhìn thấy chưa, mẹ xem đến con bé cũng không cho con nói!”
Nguyễn Chí Cao chê anh ấy ầm ĩ, chân ở dưới bàn chợt hung hăng đạp anh ấy một cú, đạp anh ấy kêu lên một tiếng, khuôn mặt tràn đầy ghét bỏ nói: “Con có biết con ồn ào lắm không! Im miệng lại cho cha!”
Nguyễn Trường Sinh xoa chân một chút, im miệng không nói nữa.
Bàn ăn yên tĩnh một lát, Lưu Hạnh Hoa lại mở miệng nói: “Tôi nghe nói, hôm nay Tôn Tiểu Tuệ lại đưa Dược Tiến đến thôn Kim Quan tìm ông thợ may để xin theo học đó, còn mang theo nửa rổ trứng gà. Vừa rồi trở về tôi thấy không còn trứng gà nữa.”
Nguyễn Chí Cao suy nghĩ một chút, nhìn về phía Lưu Hạnh Hoa: “Sao vậy? Nó cũng muốn làm nghề may sao?”
Lưu Hạnh Hoa nói: “Thấy Tiểu Khê có nho, có gà lại có tiền công cầm về nhà nên có người đỏ mắt, e là ghen tị đến rỉ m.á.u luôn rồi. Nhân mấy ngày Tiểu Khê đi công xã không có nhà, lợi dụng sơ hở tìm ông thợ may để xin học đó.”
Nguyễn Chí Cao: “Dược Tiến cũng là cháu trai ruột của bà mà, đừng nói chuyện kỳ lạ như vậy chứ. Nếu nó có thể học được thì cũng là bản lĩnh của nó, đối với nhà họ Nguyễn chúng ta cũng là chuyện tốt, cháu trai cháu gái chúng ta đều có tương lai cả.”
Lưu Hạnh Hoa: “Nếu nó một lòng một dạ muốn cố gắng học nghề, đương nhiên tôi không có ý kiến. Tôi chỉ sợ Tôn Tiểu Tuệ không tốt đẹp gì, khuyến khích Dược TIến đi học, không thực sự muốn làm chuyện nghiêm túc, chỉ nghĩ cách để ức h.i.ế.p Tiểu Khê.”
Nguyễn Trường Sinh nghe thấy vậy, lên tiếng: “Nếu nó dám, con sẽ đánh c.h.ế.t nó!”
Nguyễn Chí Cao suy nghĩ lại biểu hiện gần đây của Tôn Tiểu Tuệ, giọng nói nhẹ nhàng nói: “Nếu như nó thực sự làm chuyện gì xấu ở sau lưng, Dược Tiến học cũng không xong thì tôi sẽ đuổi cả nhà bốn người bọn họ ra ngoài, để bọn họ tự sinh tự diệt, tôi nói được làm được!”
Lưu Hạnh Hoa không nhịn được thở dài: “Ông nói xem sao chúng ta lại nuôi dạy Trường Quý thành ra như vậy chứ?”
Mọi người đều có thể thấy rõ, bà ấy cũng không bảo vệ con trai mình. Tôn Tiểu Tuệ có thể gây chuyện năm lần bảy lượt, nhưng Nguyễn Trường Quý vẫn ủng hộ sau lưng bà ta. Nếu như không có Nguyễn Trường Quý âm thầm đồng ý, Tôn Tiểu Tuệ chưa hẳn sẽ dám làm như vậy.
Hai vợ chồng họ giống nhau, chỉ khác là đầu óc Tôn Tiểu Tuệ có nhiều chủ ý hơn, mọi chuyện đều do bà ta ra mặt mà thôi. Nguyễn Trường Quý âm thầm ở sau lưng, kể cả mọi chuyện không phải do ông ta thì cũng không thể không liên quan đến ông ta được.
Nguyễn Chí Cao nói: “Rồng sinh chín con thì luôn có một con bị lỗi mà.”
Nguyễn Trường Sinh nghe nói như vậy bật cười, hỏi Nguyễn Chí Cao: “Vậy con thì sao?”
Nguyễn Chí Cao: “Con là con ruồi!”
Nguyễn Trường Sinh có chút thất vọng: “...”
Nguyễn Chí Cao: “Đánh mãi không chết, vù vù...”
Nguyễn Trường Sinh: “...”
Nguyễn Khiết bưng bát, nhìn sắc mặt Nguyễn Trường Sinh, đứng bên cạnh cười đến run người.
Nguyễn Khê và Lăng Hào ăn xong mì ở quán mì, tùy ý đi dạo một chút ở trên đường.
Mọi thứ liên quan đến công xã trong trí nhớ khá mơ hồ, Nguyễn Khê không biết nhà cô ba ở đâu. Vì thế trên đường đều hỏi thăm bằng tên ba cô ba, sau hoàng hôn một lúc lâu, cô dẫn Lăng Hào tìm thấy nhà cô ba.
Thấy cửa mở hé, Nguyễn Khê giơ tay gõ cửa mấy lần.
Không ai trả lời, cô lại vừa gõ vừa gọi thêm mấy lần: “Có ai ở nhà không? Cô ơi chú ơi, hai người có nhà không?”
DTV
Lần này gõ cửa có người trả lời, chỉ hỏi: “Ai vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.