Nói xong, Vạn Thanh Lam lại tỏ vẻ thần bí nói: “Bỏ qua chuyện này, Nguyệt Hoài à, lần này cô về đúng lúc lắm!”
Cố Nguyệt Hoài cũng không ngẩng đầu lên, nhìn tin tức bản thảo trong khoảng thời gian này, nhẹ nhàng nói: “Vì sao?”
Trong lòng cô lại đang suy nghĩ, tin tức của đại đội Liễu Chi không nhỏ, không phải ba tổ phụ trách thì chắc chắn thuộc về tổ một. Trước mắt miếng bánh lớn nhất của tòa soạn chính là sách tranh về thơ cổ, mà Lưu Tường ở tổ một là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của cô.
Vốn dĩ đã nên đưa ra quyết định trước khi thanh niên trí thức xuống nông thôn, nhưng cô lại được phái đi làm nhiệm vụ mới, nên hạng mục này cũng tạm thời bị gác lại.
Lưu Tường đến đại đội Liễu Chi, chắc chắn là do sắp xếp của Lưu Nhất Chu, cha của cô ta. Muốn cho cô ta có được một thành tích đẹp đẽ, có thể dựa vào đó để mà giao miếng bánh này cho con gái nhà mình.
Nếu là lúc trước, có lẽ cô sẽ vì tranh đoạt miếng bánh này mà tốn chút sức lực, nhưng hiện tại lại không còn tâm tư này nữa.
Trước kia chỉ muốn có một công việc đàng hoàng, còn hiện tại đã có mục tiêu phát triển mới, là đi tham gia huấn luyện bác sĩ chân trần, học tập một số kỹ năng mới. Để từ đó lên làm quân y, cứ như vậy, chuyện lục đục ở Nhật Báo Quần Chúng cũng không quan trọng nữa.
Trên mặt Vạn Thanh Lam khó nén được vui sướng: “Hehe, công xã đã mở lớp học buổi tối!”
Bàn tay Cố Nguyệt Hoài đang lật xem báo chí dừng lại, hơi có chút ngạc nhiên nhìn về phía Vạn Thanh Lam: “Lớp học buổi tối?”
Lớp học ban đêm, tên như ý nghĩa, chính là hình thức học tập tận dụng thời gian rảnh rỗi vào buổi tối để đến trường học, mục đích có hai loại. Một là tiếp nhận tri thức văn hóa, nói chung chính là “Xóa mù chữ”, hai là tiếp nhận giáo dục chính trị.
Cô không ngờ Nhật Báo Quần Chúng cũng sẽ mở lớp học buổi tối, đây cũng là cơ hội tốt để học tập.
Phải biết rằng, khôi phục kỳ thi đại học vào năm 77 là một sự kiện trọng đại mà cô đã biết, cho dù trong lòng có bao nhiêu mục tiêu và ý tưởng, thi đậu đại học đều là mục tiêu ban đầu của cô, danh hiệu sinh viên đại học có giá trị cực cao.
“Ừ! Công xã Hoàng Oanh của chúng ta rất có trách nhiệm, không chỉ có Nhật Báo Quần Chúng, còn có nhà máy bông, nhà máy lọc dầu v.v. Tất cả các đơn vị lớn, nhà máy lớn đều có tư cách tham gia lớp học buổi tối do công xã mở ra.”
“Nghe nói giáo viên của lớp học buổi tối đều tìm từ thành phố Chu Lan tới, đến lúc đó học phí đều do trường học viết hóa đơn gửi về đơn vị thanh toán. Nghe nói hết thời gian học tập thì nhà trường còn có thể phát giấy chứng nhận tốt nghiệp nữa.”
Đó là một cơ hội rất tốt nhưng lại gặp phải thời thế khó khăn, người đăng ký cũng không nhiều lắm.”
“Tôi đã đăng ký, vốn dĩ còn nghĩ buổi tối không an toàn. Nếu như cô cũng tham gia, vậy hai chúng ta có thể làm bạn rồi!”
Vạn Thanh Lam nhìn Cố Nguyệt Hoài với vẻ mặt chờ mong, ánh mắt sáng quắc cũng có thể phát ra ánh sáng.
Hoàng Bân Bân nghe cô ấy nói xong, có chút nổi giận lầm bầm một câu: Cho dù không có Nguyệt Hoài, cũng còn có tôi mà.
Cố Nguyệt Hoài như có điều suy nghĩ mà gật gật đầu: “Tổ chức ở nơi nào vậy?”
Vạn Thanh Lam vui vẻ nói: “Hehe, cô muốn đi đúng không? Ở bảo tàng kỷ niệm sách báo số 208 đường Hàng Độ.”
“Khi nào thì bắt đầu?”
Vạn Thanh Lam vội vàng nói: “Năm sau chính thức bắt đầu, bây giờ mới chỉ đăng ký thôi. Đến lúc đó đơn vị phát thẻ thông hành, chúng ta có thể ra vào bảo tàng kỷ niệm sách báo, cũng không biết đến lúc đó phòng học có thể ngồi đầy người không nữa.”
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Vậy được, lát nữa tôi sẽ đi nói với tổng biên tập, cũng đăng ký luôn.”
Vạn Thanh Lam mỉm cười ngọt ngào, chủ động nói: “Trước tiên để tôi nói với cô công việc trong những ngày qua.”
Trong khoảng thời gian này có tổng cộng hai tin tức, thứ nhất chính là chuyện của đại đội Liễu Chi, chuyện liên quan đến cán bộ đại đội, đương nhiên không thể khinh thường, mà công việc này không ngoài dự đoán đã rơi vào tổ một biên tập.
Tổ ba biên tập thuộc phái bên lề, công việc lấy được cũng không tính là quá quan trọng.
Tin tức thứ hai chính là sự kiện thiếu lương thực nhưng cấp trên phát tử mệnh lệnh, không cho trắng trợn đưa tin tuyên truyền.
Trên thực tế, mấy ngày nay trạm lương thực và xã cung ứng lương thực xảy ra vài sự kiện ẩu tả, đều bởi vì cướp lương thực mà gây ra phiền toái. Cảnh sát nhân dân vì ngăn chặn, đã nhốt toàn bộ người gây hấn gây chuyện để mà tự kiểm điểm.
“Mấy ngày nay người gửi bản thảo cũng không ít, đều muốn cho đăng báo tuyên truyền chuyện thiếu lương thực, muốn công xã đứng ra nói chuyện rõ ràng, xem rốt cuộc chuyện thiếu lương thực phải xử lý thế nào, nhưng cấp trên không cho quản, chúng ta tự mình biết là được rồi.”
Nói đến chuyện này, cho dù Vạn Thanh Lam có tùy tiện, cũng không khỏi trở nên nặng nề.
Cố Nguyệt Hoài gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Đại đội sản xuất Đại Lao Tử nhờ có củ đậu mà tạm ổn, cũng không gây ra động tĩnh quá lớn, nhưng điều này cũng không có nghĩa là sự việc không nghiêm trọng. Rắc rối của các đại đội khác vừa mới bắt đầu, mà rắc rối này sẽ đạt đến đỉnh cao khi tới Tết.
Dân chúng bị đói đến sợ rồi, bây giờ còn chưa hoàn toàn náo loạn, là bởi vì lương thực tạm thời còn đủ ăn. Chờ lương thực ăn không còn nhiều nữa, sẽ khởi xướng kháng nghị. Đến lúc đó, công xã còn muốn giả c.h.ế.t cũng không dễ dàng nữa.
Cô nhớ rõ, sau Tết còn chưa tới vài ngày, các đại đội đã tập hợp mọi người, khiêng cờ đến cửa chính của công xã để kháng nghị.
Mới đầu, công xã còn ôn tồn trấn an, nói tình huống năm sau sẽ chuyển biến tốt đẹp v.v. nhưng nói cho cùng chỉ toàn là lời nói suông, không có tác dụng thực tế. Không bao lâu sau, dân chúng cũng không còn đơn giản kháng nghị nữa.
Khi đó, còn xảy ra vài sự kiện cướp bóc ác ôn, xã cung ứng bị cướp không còn một mảnh.
Người nhà họ Cố thì mỗi ngày đều ở nhà không ra ngoài, sở dĩ cô biết chuyện này, là bởi vì Nhậm Thiên Tường cũng tham dự sự kiện cướp bóc ấy một lần, thậm chí đoạt về được nửa cái đầu heo, nhưng người hưởng thụ được cũng không phải là cô, mà là Điền Tĩnh.
Nghĩ đến chuyện cũ, vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài trở nên nhàn nhạt, cũng không có cảm xúc gì đặc biệt.
Cô nghe Vạn Thanh Lam nói xong, thuận tay lấy bản thảo để lại mấy ngày nay ra, tới gần trưa, mới đến văn phòng của Ngụy Lạc. Trở về làm việc cũng phải nói một tiếng, hơn nữa cô cũng muốn thuận tiện đăng ký lớp học buổi tối luôn.
Lúc Cố Nguyệt Hoài đi tới văn phòng, thật trùng hợp đụng phải Bùi Dịch.
Anh ta nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài thì có chút ngạc nhiên: “Sao cô lại trở về rồi? Tổng biên tập bảo cô về sao?”
Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, nhàn rỗi nói: “Điểm thanh niên trí thức bị tuyết đè sập, nhóm thanh niên trí thức đều ở nhờ trong nhà xã viên, tiếp tục ở lại nơi đó cũng chỉ trì hoãn công việc, chẳng thà trở về đơn vị đi làm. Anh thì sao, sao anh đã về rồi?”
Bùi Dịch cười cười, nói: “Tôi phải về thành phố Chu Lan.”
Cố Nguyệt Hoài hơi giương mắt nhìn anh ta, cô nhớ rõ Bùi Dịch từ Nhật Báo Quần Chúng của thành phố Chu Lan điều đến đây. Anh ta đến công xã Hoàng Oanh không bao lâu mà đã đi rồi? Bỗng nhiên trở về? Vậy Lưu Tường kia phải làm sao?
Cô thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không có đặt câu hỏi, dù sao chuyện này không có liên quan gì đến cô.
Trong lúc hai người nói chuyện phiếm, Ngụy Lạc cầm một bức điện báo trở về.
Bà ấy nhìn Cố Nguyệt Hoài và Bùi Dịch, cười nói: “Tới cả rồi à, ngồi đi, đúng lúc có chuyện muốn nói với hai người.”
Chân mày Cố Nguyệt Hoài khẽ nhướng, cùng Bùi Dịch một trái một phải ngồi xuống hai bên bàn làm việc, cô nói: “Tổng biên tập đã biết chuyện của đại đội sản xuất Đại Lao Tử rồi?”
Ngụy Lạc gật đầu: “Ừ, hôm qua đã nhận được tin từ dẫn đường Thôi đưa tới.”
Cố Nguyệt Hoài đã rõ, cũng không nói nhiều về chuyện này, tự nhiên nhắc tới chuyện về lớp học buổi tối: “Tổng biên tập, tôi nghe Thanh Lam nói công xã muốn mở lớp học buổi tối, tôi có thể đăng ký không? Bảo đảm sẽ học tập thật tốt, không làm mất mặt đơn vị chúng ta.”
Nghe vậy, đầu tiên Ngụy Lạc im lặng một chút, chợt đưa điện báo cho Cố Nguyệt Hoài: “Này, cô xem cái này trước đi.”