Cho dù Yến Thiếu Ngu đã rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử, nhưng những phiền phức đáng có vẫn nối gót kéo tới.
Nếu Ngưu Tấn đã truyền tin tức về thủ đô, vậy nhất định sẽ có người ngăn cản Yến Thiếu Ngu, cô có thể không làm được gì nhiều, nhưng ít nhất trong chuyện này không thể tiếp tục làm một kẻ ngốc được.
Nếu đời này bọn họ đã quyết định ở bên nhau, sớm muộn gì cũng phải chống lại những người đó ở thủ đô, biết sớm thì lập kế hoạch sớm.
Cô không thể để một mình Yến Thiếu Ngu đối mặt với việc này, hơn nữa theo như lời của Lâm Cẩm Thư, không chỉ là Yến Thiếu Ngu, ngay cả cô là người yêu của Yến Thiếu Ngu cũng bị theo dõi, vậy Yến Thiếu Ương, Yến Thiếu Ly và Yến Thiếu Đường thì sao?
Cô đã hứa với Yến Thiếu Ngu, sẽ chăm sóc tốt bọn họ, cô sẽ không nuốt lời, phải nhanh chóng quyết định.
Cố Nguyệt Hoài híp mắt lại, cô bình tĩnh nói: "Tôi không có nhiều thời gian, hy vọng bà nói chuyện giữ lời."
Lâm Cẩm Thư mím môi, bà ta khẽ thở dài: "Bé, mẹ chưa từng muốn lừa con."
Bà ta mở cổng ra, đón Cố Nguyệt Hoài vào, vừa vào cửa thì lấy dép lê, gọi người: "Dì Vương, dì Vương ơi? Đồ ăn chuẩn bị thế nào rồi? Bọn nhỏ đều trở về rồi sao?"
Nghe vậy, một người phụ nữ trung niên đeo tạp dề đi từ phòng bếp ra, trên mặt bà ấy chứa ý cười, đang định nói gì đó thì nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài đứng phía sau Lâm Cẩm Thư, vẻ mặt bà ấy trở nên hơi kỳ lạ.
Bà ấy là người giúp việc nhà họ Tần thuê, đã làm ở đây được vài năm, nên cũng biết một chút chuyện của nhà họ Tần và Lâm Cẩm Thư.
Dì Vương xoa tay vào tạp dề, bà ấy nói: "Bí thư gọi điện thoại về, nói tan làm sẽ lập tức trở về, Hoa Hảo đã về đang ở trong phòng, Nguyệt Viên vẫn chưa về, còn có đồng chí Cố vẫn chưa tan làm."
Lâm Cẩm Thư khựng lại, bà ta mất tự nhiên hỏi: "Bà cụ thì sao?"
Dì Vương nhìn bà ta nói: "Ra ngoài rồi, cũng chưa nói là đi đâu."
Lâm Cẩm Thư gật đầu, không nói gì nữa, bà ta quay đầu nhẹ giọng nói với Cố Nguyệt Hoài: "Bé, con đổi dép cho thoải mái."
Cố Nguyệt Hoài rũ mắt nhìn đôi dép lông hồng nhạt dưới đất, không phải size của cô.
Cảnh tượng như vậy như lặp lại từ kiếp trước.
Khi đó Cố Nguyệt Hoài đến nhờ vả Lâm Cẩm Thư, cũng có một cảnh như vậy, lúc đó cô không nghĩ nhiều, dứt khoát đi đôi dép lê màu hồng phấn mềm mại này vào, nhìn cách trang trí khiêm tốn của nhà họ Tần nhưng cũng rất đẹp, cô rất an tâm.
Lúc ấy cô cảm thấy có nhà họ Tần che chở, Điền Tình dù lợi hại thế nào, cũng không thể xúc phạm đến cô.
Thế nhưng cô không yên tâm được bao lâu.
Tần Hoa Hảo đã trở lại, cô ta vừa khinh thường vừa phẫn nộ chỉ trích cô đi dép lê của cô ta, khi đó cô cảm thấy hai má nóng bừng, hận không có cái lỗ để chui xuống, trong lòng cũng hơi oán hận Lâm Cẩm Thư để cô rơi vào hoàn cảnh đó.
Khi đó cô bỗng hiểu được, nhà họ Tần không phải là bến cảng của cô, chỉ là một nơi để cô nghỉ xả hơi mà thôi.
Cố Nguyệt Hoài nhớ lại chuyện cũ, trên mặt cô lộ ra nụ cười lạnh.
Vẻ mặt cô lạnh nhạt, không có ý định đổi giày.
Lâm Cẩm Thư thấy thế cũng không nói thêm cái gì, bà ta chỉ nói: "Bé, được rồi, vào nhà thôi, chúng ta vào phòng sách nói chuyện được không?"
Bà ta cũng biết Cố Nguyệt Hoài rất không tình nguyện đến đây, cũng không muốn ép cô ăn uống, nếu không chắc chắn sẽ khiến Cố Nguyệt Hoài mất hứng. Hôm nay bà ta đã nghĩ sẽ nói những lời trong lòng với cô, hai mẹ con ăn đón sinh nhật vui vẻ với nhau, và cùng ăn một bữa cơm.
Cố Nguyệt Hoài gật đầu: "Dẫn đường đi."
Cô vốn không đến để dự sinh nhật Lâm Cẩm Thư, cô muốn nghe nhanh, như vậy cô cũng có thể rời đi càng sớm càng tốt. Cô không có ấn tượng tốt gì với nơi này, cũng có thể tưởng tượng được biểu cảm đặc biệt khi Tần Hoa Hảo nhìn thấy cô ở đây.
Phòng sách nhà họ Tần là nơi Tần Vạn Giang làm việc hàng ngày, vô cùng rộng rãi, cho dù là điện thoại hay là radio đều cho thấy đây là một gia đình vô cùng giàu có, khác biệt một trời một vực so với nhà họ Cố ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử.
"Bé, con ngồi đi, mẹ đi lấy nước cho con, con muốn uống nước trái cây hay là..."
Lâm Cẩm Thư còn chưa nói xong, Cố Nguyệt Hoài đã không kiên nhẫn cắt ngang lời bà ta: "Không cần, cảm ơn, làm phiền bà nói những chuyện bà biết cho tôi, không cần thân thiện như vậy."
Thái độ quá mức nhiệt tình với cô, cô thật sự mệt mỏi ứng phó.
Lâm Cẩm Thư bất đắc dĩ, bà ta không tiếp tục nữa, ngồi xuống đối diện Cố Nguyệt Hoài, nói: "Bé, trước khi nói đến chuyện nhà họ Yến, mẹ muốn cho con một lời khuyên, Yến Thiếu Ngu và con không phải người cùng một đường, hai đứa không thích hợp với nhau."
Lông mi của Cố Nguyệt Hoài nhíu lại, con ngươi xinh đẹp xẹt qua tia ác cảm, cô không thể đè xuống được sự chán ghét đối với Lâm Cẩm Thư.
Bà ta chưa bao giờ quan tâm đến cuộc sống của cô, không lo lắng cô có ăn no mặc ấm không, bây giờ gặp nhau, đầu tiên là liên tiếp tỏ vẻ muốn đón cô rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử, một vùng nông thôn mà mọi người tránh không kịp, sau đó là khuyên cô chia tay.
Quả nhiên cho dù có bao nhiêu năm qua đi, Lâm Cẩm Thư vẫn là Lâm Cẩm Thư.
Bà ta ích kỷ, chỉ nghĩ đến lợi ích của bản thân, chưa từng nghĩ cho người khác.
Bà ta thi biết cái gì?
Yến Thiếu Ngu đối với cô mà nói không đơn giản chỉ là một người bầu bạn.
Đời trước anh là người nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, giúp cô trôi nổi được trong những thù hận và âm mưu, để cô không bị c.h.ế.t chìm, không ai biết anh quan trọng với cô thế nào, ít nhất Lâm Cẩm Thư không có tư cách nói những lời như vậy.
Lâm Cẩm Thư cảm nhận được sự bài xích của Cố Nguyệt Hoài, trên mặt lộ ra nụ cười khổ.
"Mẹ biết nói như vậy sẽ khiến con có tâm lý phản nghịch, nhưng mẹ vẫn muốn nói."
"Con hoàn toàn không biết tình cảnh của Yến Thiếu Ngu nguy hiểm thế nào, con ở một chỗ với cậu ta, sớm hay muộn cũng sẽ nguy hiểm đến mạng mình!"
Khi nói chuyện, Lâm Cẩm Thư cố hết sức kiểm soát giọng mình: "Bé, những lời mẹ nói không phải là đe dọa, không phải con nghĩ là Yến Thiếu Ngu rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử, đến quân khu thứ tám là an toàn đó chứ?"
Con ngươi của Cố Nguyệt Hoài nghiêm nghị: "Bà nói vậy là có ý gì?"
Lâm Cẩm Thư lẳng lặng nhìn Cố Nguyệt Hoài, nhìn thấy khi Cố Nguyệt Hoài nhắc tới Yến Thiếu Ngu thì thần thái và cảm xúc đều căng thẳng lên, trong lòng bà ta nặng trĩu, vốn tưởng rằng hai người mới quen không lâu, tình cảm không sâu đậm, nhưng hôm nay xem ra không có chuyện đó.
Bà ta khẽ than: "Trước đó, mẹ phải nói chuyện nhà họ Yến với con trước."
"Có lẽ con từng nhìn thấy vài tin tức liên quan đến nhà họ Yến trên báo chí, nhà họ Yến là một gia tộc lớn cực kỳ hưng thịnh, thời dân quốc là một thế lực lớn chiếm cứ một phương, sau khi xã hội mới được thành lập thì bọn họ càng phát triển hơn.”
"Cha Yến Thiếu Ngu, Yến Thú Chi, ông ta nắm quân quyền trong tay, lúc đó gần như là nhân vật có một không hai ở nước Z."
"Mẹ cậu ta cũng không phải người bình thường, Kỷ Thanh, cha bà ấy từng làm bộ trưởng bộ liên lạc Đối ngoại."
"Không đề cập đến cha mẹ cậu ta, chú bác của Yến Thiếu Ngu cũng đều là những người có địa vị cao, thế lực gia tộc cực kỳ hưng thịnh, là một quái vật khổng lồ. Nếu nhà họ Yến không suy tàn, con cảm thấy con có thể xuất hiện cùng Yến Thiếu Ngu?"
Lâm Cẩm Thư bình tĩnh nói xong, trong lòng cũng có hơi cảm khái.
Nếu Cố Nguyệt Hoài là người yêu của Yến Thiếu Ngu trước khi nhà họ Yến sụp đổ, vậy cô không khác gì gả cho dòng dõi quý tộc của hoàng tộc, khoảng cách chênh lệch rất lớn, mọi người nghĩ cũng không dám nghĩ đến.
Đáng tiếc nhà họ Yến suy tàn, bây giờ cô không chỉ không dính được chút hào quang nào, ngược lại còn bị liên lụy!