Ngụ ý của Cố Nguyệt Hoài rất rõ ràng: Cảm ơn bà đã nói cho tôi biết những chuyện này, nhưng tôi không nghe.
Khi Cố Nguyệt Hoài mở cửa đi ra ngoài, cô cười tự giễu, lúc vừa sống lại cô còn cảm thấy Lâm Cẩm Thư bị mẹ chồng làm khó, hai đứa con ruột của bà ta cũng được mẹ chồng bà ta nuôi nấng, không thân với bà ta, cô lo lắng có nên thay đổi cuộc sống của bà ta, cứu bà ta khỏi "nước sôi lửa bỏng".
Bây giờ xem ra là cô lo lắng không đâu, Lâm Cẩm Thư cần người khác giúp đỡ sao?
"Bé..." Đầu Lâm Cẩm Thư ong ong, sợi dây căng chặt từ khi bà ta biết Cố Nguyệt Hoài và Yến Thiếu Ngu bên nhau bỗng đứt phựt, bà ta không biết Cố Nguyệt Hoài vẫn một mực cố chấp điều gì.
Cố Nguyệt Hoài vừa nhấc chân đi ra ngoài, suýt giẫm vào chân một người khác.
Mặt cô lạnh nhạt, ngước mắt nhìn người kia, ông ta mặc âu phục được cắt may vừa vặn, tóc chải gọn gàng sau đầu, trên sống mũi còn có một gọng kính, cách ăn mặc vô cùng trí thức và quan liêu.
Tần Vạn Giang, ông ta trở về rất nhanh.
Ông ta cười xin lỗi Cố Nguyệt Hoài: "Thật xin lỗi, tôi vừa đến, còn chưa kịp gõ cửa."
Mặc dù Tần Vạn Giang nói xin lỗi, nhưng giọng không hề có cảm xúc, rõ ràng chỉ thuận miệng nói vậy.
Cố Nguyệt Hoài lạnh nhạt nhìn ông ta, cô lắc đầu nói: "Không có gì, tôi đang định rời đi."
Tần Vạn Giang im lặng, ông ta mời ở lại: "Ở lại ăn cơm đi, mẹ cô rất hy vọng hôm nay có thể đón sinh nhật với cô."
Cố Nguyệt Hoài rũ mắt, cô bình tĩnh từ chối: "Xin lỗi, tôi còn phải trở về làm việc."
Cô đã không phải là Cố Nguyệt Hoài ngu xuẩn không biết gì đời trước, cũng sẽ không vì Tần Vạn Giang nói mấy câu mà cảm thấy ông ta và Lâm Cẩm Thư thật lòng muốn chăm sóc, giúp đỡ cô.
Bọn họ có con cái ruột của mình, tại sao lại đối xử khác biệt với cô?
Tình cảm của Tần Vạn Giang với Lâm Cẩm Thư không thua kém Cố Chí Phượng, thế nhưng có lẽ bởi vì có địa vị cao, tình yêu của ông ta là sự bá đạo và chiếm hữu, vậy nên cũng không có nhiều ấn tượng tốt với con "chồng trước" của Lâm Cẩm Thư là cô.
Lâm Cẩm Thư nghe được động tĩnh, bà ta tiện tay lau đi đáy mắt ướt át, đứng dậy đi đến: "Lão Tần đã về rồi."
Tần Vạn Giang vừa thấy Lâm Cẩm Thư, con ngươi sau lớp kính trở nên dịu dàng hẳn đi: "Đi thôi, xuống dưới ăn cơm."
Lâm Cẩm Thư gật đầu, bà ta nhìn Cố Nguyệt Hoài: "Bé, chúng ta..."
Cố Nguyệt Hoài gật đầu với hai người: "Sẽ không làm phiền mấy người."
Nói xong, Cố Nguyệt Hoài dẫn đầu đi xuống dưới tầng, thế nhưng khi nhìn thấy khung cảnh náo nhiệt bên dưới, vẻ mặt cô càng lạnh lùng hơn, cho dù cô đã biết đến nhà họ Tần sẽ không có chuyện gì tốt, nhưng khi nó thật sự xảy ra, vẫn không nhịn được muốn mắng chửi.
Sự yên tĩnh khi cô bước vào đã biến mất, phòng khách rộng lớn nhà họ Tần đã bị người nhà họ Tần lấp đầy.
Nghiêm khắc mà nói người nhà họ Tần rất nhiều, ở bên trên có một bà lão, chính là mẹ của Tần Vạn Giang, có bốn người con, hai nam hai nữ, xem như là hoàn hảo khiến người khác cực kỳ hâm mộ.
Tần Vạn Giang và Lâm Cẩm Thư đều là kết hôn lần hai, vợ trước của ông ta mất vì khó sinh khi sinh đứa con thứ hai, để lại cho Tần Vạn Giang một nam một nữ, anh cả chính là đối tượng suýt kết hôn với Diêu Mỹ Lệ, Tần Mục.
Tần Mục có vẻ bề ngoài tương tự Tần Vạn Giang, cũng đeo kính mắt, đang ngồi ở sô pha đọc sách như một ông già.
Tính cách anh ta ung dung tự tại, làm việc chậm chạp, trên người không hề có sự sắc bén của con trai quan lớn, nhìn rất dễ ở chung.
Cô và Tần Mục từng ở chung một khoảng thời gian, cô biết anh ta trước sau như một, là một người không có tính sát thương. Khi kết hôn cũng cưới một cô gái bình thường không có lực sát thương, cũng bởi vậy, không được Tần Vạn Giang và bà cụ Tần thích.
Cô hai tên là Tần Dung, ngồi bên cạnh Tần Mục, cô ấy cầm một ly sữa, hứng thú nhìn cô.
So với Tần Mục thật thà, Tần Dung có vẻ đáng yêu hơn.
Nhìn cô ấy là biết người thích cái đẹp, cô ấy mặc một chiếc áo dệt kim hở cổ màu trắng, phong cách rất Tây.
Về hai người còn lại, cô ba Tần Hoa Hảo, cậu tư Tần Nguyệt Viên, đôi long phượng thai, từ tên của bọn họ có thể nhìn ra được Tần Vạn Giang yêu quý Lâm Cẩm Thư thế nào, đoàn tụ sum vầy, quả nhiên là ngụ ý rất rốt.
Thế nhưng Tần Vạn Giang không quá quan tâm chuyện giáo dục con cái, lòng chia thành hai phần, một phần cho Lâm Cẩm Thư, một phần còn lại dành cho công việc của mình, bình thường rất ít ở chung với bọn nhỏ.
Trái lại Lâm Cẩm Thư rất quan tâm đôi long phượng, đáng tiếc bà cụ Tần chán ghét bà ta, không cho bà ta cơ hội tiếp xúc với con.
Nói đến cặp long phượng, không thể không nhắc đến người đứng đầu chân chính nhà họ Tần, bà cụ Tần.
Bà cụ Tần là một người phụ nữ nông thôn, cuộc sống lúc còn trẻ rất khổ cực, ăn không đủ no mặc không đủ ấm, còn phải nuôi nấng mấy đứa con, cũng may vất vả được đáp lại, con trai có tiền đồ làm quan.
Người nghèo chợt giàu, sẽ không phóng khoáng, bà cụ Tần cũng chứng thực quan điểm này.
Bà ta thích mặc quần áo đắt tiền, cũng không quan tâm bản thân có hợp hay không, bà ta thích làm khó con dâu, nhất là khi Tần Vạn Giang thiên vị Lâm Cẩm Thư, kiểu làm khó này sẽ càng nghiêm trọng hơn, có lẽ bà ta cảm thấy bản thân vất vả nhiều năm mới có cuộc sống như vậy, nhưng Lâm Cẩm Thụ lại dựa vào khuôn mặt để túm lấy trái tim con trai bà ta, vậy nên bà ta rất không thoải mái.
Ngoài điều đó, bà cụ Tần cũng rất chán ghét dáng vẻ cô chủ thích trồng hoa trồng cây đó của Lâm Cẩm Thư.
Lâm Cẩm Thư thật ra cũng là một cô chủ nhà giàu, năm đó cũng môn đăng hộ đối với Cố Chí Phượng, nếu không bà ta cũng không chịu nổi cuộc sống ở nông thôn mà vứt bỏ con cái, chạy đi tìm vinh hoa phú quý của mình.
Cũng bởi vì chán ghét, nên bà cụ Tần thấy có cơ hội sẽ cảnh cáo dạy dỗ Lâm Cẩm Thư một trận.
Tần Vạn Giang thích Lâm Cẩm Thư thì có ích gì? Bên trên có áp lực của mẹ gì, ông ta cũng chỉ có thể khuyên Lâm Cẩm Thư nhẫn nhịn.
Mà sự tra tấn lớn nhất bà cụ Tần dành cho Lâm Cẩm Thư chính là bà ta sẽ tự tay nuôi lớn chị em song sinh mà Lâm Cẩm Thư sinh ra.
Tính cách của Tần Hoa Hảo và Tần Nguyệt Viên gần giống nhau, ích kỷ, bá đạo, không phân rõ phải trái.
Bọn họ học theo tính cách của bà cụ Tần, mở miệng là khinh thường nông dân, dùng những từ hạ thấp người khác, giống như không thể châm chọc người khác, thì không thể phô bày được thân phận của mình vậy.
Cả nhà họ Tần sống cùng nhau, hàng ngày gà bay chó sủa thế nào không đề cập tới, mà bây giờ lại có thêm Cố Duệ Hoài con của Lâm Cẩm Thư và Cố Chí Phượng tới, tình cảnh này không khác gì đời trước cô đến ở nhờ nhà họ Tần.
Cố Nguyệt Hoài nghĩ vậy, ánh mắt cô thản nhiên liếc qua Cố Duệ Hoài đang đứng trước cửa sổ, hơi thở của anh ta phiền muộn.
Lâu rồi hai người họ không gặp nhau.
Một Cố Duệ Hoài từng vì Điền Tĩnh mà cảm thấy chỉ cần yêu là có được toàn bộ thế giới, giống như hoàn toàn thay đổi thành một người khác, anh ta như bị cô lập, đứng bên cửa sổ không hề có cảm giác tồn tại.
Ánh mắt của Cố Nguyệt Hoài rất lạnh nhạt, giống như đang nhìn một người xa lạ vậy.