Từ sau khi Cố Duệ Hoài đi đứng không tiện, anh ta cực kỳ để ý tới ánh mắt của người ngoài.
Khi anh ta phát giác được có người đang nhìn mình, phản ứng đầu tiên là anh ta rụt lại cái chân đang bị thương, sau đó mới lạnh mặt quay đầu nhìn sang. Có điều, ánh mắt phòng bị lạnh như băng trở nên ngơ ngẩn khi nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài.
Anh ta hoàn toàn không ngờ rằng mình sẽ một lần nữa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài ở nhà họ Tần. Trong trí nhớ của anh ta, khuôn mặt của cô em gái này đã trở nên rất mơ hồ.
Cô của bây giờ và cô với thân hình mập mạp khiến người ta chán ghét ở trong trí nhớ của anh ta tưởng như hai người khác nhau, đã không còn chút dấu vết nào của cô trước đây nữa. Cô đã gầy hơn, khuôn mặt xuất hiện những đường cong mềm mại làm tôn lên những đường nét ưu tú ở trên khuôn mặt. Không thể nghi ngờ là cô đã trở nên xinh đẹp, tinh xảo và chói mắt. Cho dù cô có mặc trang phục bình thường, nhưng cô vẫn không thể hiện chút cảm giác lạc lõng nào trong bộ trang phục giản dị khi đứng ở trong cái sảnh sang trọng này.
Lúc không nhìn thấy cô, anh ta sẽ rất ít khi nhớ tới đứa em gái hay chống đối mình, nhưng hôm nay thật sự hai người đã chạm mặt nhau, mọi sự việc trong quá khứ bỗng hiện rõ mồn một ở trước mắt anh ta, mỗi một sự kiện đều cực kỳ rõ ràng.
Cô ngăn cản anh ta tiếp xúc với Điền Tĩnh là thật sự đã sớm nhận ra được ý đồ xấu xa của Điền Tĩnh hay sao?
Mỗi lần nghĩ tới người phụ nữ đã đá anh ta ngay sau khi bản thân hoàn toàn không còn giá trị lợi dụng, anh ta đều cảm thấy mình thật sự quá ngu xuẩn. Vì cô ta mà anh ta suýt chút nữa đã g.i.ế.c c.h.ế.t em gái của mình và còn bị đuổi ra khỏi nhà, biến thành một nhánh lục bình không có gốc rễ.
Lúc ấy, chân của anh ta đã sắp phế rồi, trong lòng nảy sinh ra cảm giác cam chịu nhưng lại không dám chết thật.
Anh ta muốn quay trở về quá khứ biết bao. Cho dù trong lòng anh ta có ao ước và đố kỵ Cố Nguyệt Hoài được cưng chiều ra sao đi nữa thì anh cả và thằng ba vẫn đối xử với anh ta bằng cả tấm lòng. Hơn nữa, sau khi cải tà quy chính, Cố Nguyệt Hoài không chỉ một lần muốn chữa lành mối quan hệ giữa hai anh em.
Thậm chí khi leo lên núi muốn trợ cấp cho Điền Tĩnh và bị sói cắn đứt chân, anh ta đã lập tức được đưa đi bệnh viện.
Rõ ràng đó đã là ký ức rất xa xôi, nhưng hết lần này tới lần khác Cố Duệ Hoài lại nhớ rất rõ ràng. Ngày hôm đó, trên đường đi tới bệnh viện, nhìn thấy ánh mắt quan tâm của Cố Nguyệt Hoài. Trong một giây đó, anh ta cảm thấy mình chẳng là cái thá gì cả, vậy mà anh ta lại đi ghen tị với em gái của mình.
Nhưng mà, dường như những cảm xúc này lại trở nên không còn ý nghĩa gì khi đối mặt với những lời nói nhẹ nhàng dịu dàng chan chứa tình cảm của Điền Tĩnh.
Từng cảnh tượng ngày xưa tái hiện ở trong đầu, môi của Cố Duệ Hoài trở nên trắng bệch, lòng bàn tay không khỏi nắm chặt song cửa sổ, môi của anh ta mấp máy một chút, dường như anh ta đang muốn lên tiếng chào hỏi Cố Nguyệt Hoài. Nhưng bây giờ gặp lại nhau, anh ta lại cảm thấy áy náy và xấu hổ ở trong lòng, không dám nói thành tiếng.
Loại cảm giác này đại khái chính là được ăn cả ngã về không. Thậm chí là anh ta cắt đứt quan hệ với người nhà để được ở bên cạnh một thứ mà anh ta tự cho là báu vật, nhưng quay đầu nhìn lại, vậy mà đó chỉ là một đống thịt thối bốc mùi và không có chút giá trị nào cả.
Con người chính là như vậy. Thứ mà anh ta cho là báu vật nên cũng muốn nhận được sự tán thành của người khác.
Nhưng đến một ngày nọ, anh ta mới phát hiện bản thân đã cược sai, bảo vật lại biến thành thịt thối nát, trong lòng anh ta hối hận khôn tả.
Anh ta đã sai, người đúng vẫn luôn là Cố Nguyệt Hoài.
Nguyệt
Bây giờ đối mặt với người vẫn luôn muốn kéo mình ra khỏi con đường sai lầm, anh ta thực sự hoảng loạn, áy náy và bất an. Bờ môi mấp máy một lúc lâu cũng không phát ra được một chút âm thanh nào, cả người bứt rứt đứng tại chỗ.
Anh ta không mở miệng, cũng không có nghĩa là người khác sẽ không mở miệng.
"Ôi, hôm nay là cơn gió nào thổi đến vậy nhỉ? Thổi người ở nông thôn đều tới đây như thế nhỉ?" Tần Hoa Hảo khoanh hai tay ở trước ngực, khuôn mặt của cô ta chứa đầy địch ý nhìn Cố Nguyệt Hoài. Đối với một cô nhóc rõ ràng sinh ra ở nông thôn nhưng lại kiêu căng như thế, cô ta không có chút hảo cảm nào cả.
Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài còn chưa kịp mở miệng. Lâm Cẩm Thư đi theo sát ở phía sau lại khó chịu, tay bà ta vịn lên tay vịn cầu thang, lớn tiếng quở trách: "Tần Hoa Hảo! Con nói cái gì đó? Mau xin lỗi chị của con đi!"
Mặt của Tần Hoa Hảo đỏ lên, cô ta quan sát người ở xung quanh, lúc này mới phản bác: "Chị ta không phải là chị của con!"
Từ trước đến nay, cô ta không thích nghe Lâm Cẩm Thư nói chuyện. Suốt ngày bà ta cứ nói này nói kia, quản bảy quản tám, chị gái sao? Một cô gái nông thôn quê mùa dựa vào cái gì mà có thể trở thành chị của cô ta được cơ chứ? Có một người chị gái như vậy, cô ta đi ra ngoài gặp ai cũng đều cảm thấy khó xử!
"Con!" Lâm Cẩm Thư tức tới nỗi té ngửa, bà ta suýt nữa đã không nắm được tay vịn của cầu thang rồi.
"Cẩm Thư!" Tần Vạn Giang đi theo ở phía sau bà ta, thấy thế, ông ta vội vàng bước xuống hai bậc thang để đỡ lấy Lâm Cẩm Thư, để bà ta tựa ở trên đầu vai của mình, khắp khuôn mặt của ông ta tràn ngập vẻ lo lắng, nói: "Cẩm Thư, em sao rồi?"
Tần Hoa Hảo vừa nhìn thấy Tần Vạn Giang, sắc mặt không khỏi biến đổi, mặt mất tự nhiên trốn ra sau lưng của bà cụ Tần.
Cô ta giật nhẹ vạt áo của bà cụ Tần, nhỏ giọng cầu xin: "Bà nội cứu cháu với."
Vốn dĩ bà cụ Tần đang ngồi ở cạnh bàn ăn tỉa cành hoa, nghe nói như thế, bà ta không khỏi mỉm cười, vỗ nhẹ lên tay của cô ta nói: "Có thể có chuyện gì cơ chứ? Đừng sợ, mẹ của cháu không thể có cốt cách kém như vậy đâu, còn có thể bị cháu nói hai câu đã tức giận tới ngất đi chứ?"
Nói xong, bà ta liền mặt mày lãnh đạm nhìn về phía cầu thang, nói: "Được rồi, quậy cái gì chứ? Tất cả đều xuống đây ăn cơm đi."
Lần này, Tần Vạn Giang lại không dễ nói chuyện như vậy, ông ta nhướng mày, nghiêm nghị nói: "Mẹ, Hoa Hảo chính là bị mẹ chiều hư. Hôm nay, nó dám mạnh miệng cãi lại Cẩm Thư, ngày mai nó sẽ dám động thủ đánh người!"
Mặt của bà cụ Tần bất thiện nhìn ông ta một cái: "Làm sao? Con còn muốn giúp vợ của mình đánh con gái nữa sao?"
"Mẹ!" Tần Vạn Giang có chút đau đầu nhìn bà cụ Tần không nói đạo lý.
Cố Nguyệt Hoài thờ ơ lạnh nhạt, không có nói chen vào, cũng không có ý làm dịu mâu thuẫn giữa bọn họ. Dù sao ở đời trước cảnh tượng như vậy cô cũng đã trông thấy qua không chỉ một lần. Cô trực tiếp đi xuống lầu, mở cửa chuẩn bị rời khỏi đây.
Lâm Cẩm Thư vịn tường, đuổi theo hai bước, kéo cánh tay của cô lại, nói: "Bé ơi, đừng đi mà."
Cố Nguyệt Hoài không có quay đầu, chỉ tránh né tay của bà ta, cô thản nhiên nói: "Hôm nay làm phiền bà rồi."
Lúc này, Tần Nguyệt Viên lại nhanh chóng xông lên, anh ta lập tức nắm lấy cánh tay của Cố Nguyệt Hoài. Anh ta dò xét từ trên xuống dưới người cô vài lần, lòng tràn đầy phấn khởi nói: "Chị gái sao? Đừng có đi nha, ở lại cùng nhau ăn cơm đi. Hôm nay là sinh nhật của mẹ tôi đó."
Anh ta và Tần Hoa Hảo là thai sinh đôi long phượng, dáng dấp của cả hai rất giống nhau, trông anh ta có chút giống nam sinh tướng nữ.
Cố Nguyệt Hoài nhìn cánh tay nơi bị Tần Nguyệt Viên nắm một chút, cô cười nhạo một tiếng, không chút khách sáo hất tay của anh ta ra.
Cô nhún vai, vươn tay ra xoa xoa cổ tay của mình, giọng nói rất lạnh lùng: "Như Tần Hoa Hảo đã nói, tôi không phải là chị của cậu. Tôi chỉ có hai người anh trai, không có em trai hay em gái gì cả, nói năng cho cẩn thận vào. Sau này, cũng đừng có nhận họ hàng thân thích lung tung như thế."
Nói xong, cô cũng không quay đầu lại mà rời khỏi công xã Hoàng Oanh nơi mệnh danh là "nơi ở của người giàu có".
Bốn chữ "hai người anh trai" rơi vào trong tai của Cố Duệ Hoài lại giống như là một cây nhọn đ.â.m thẳng vào trái tim của anh ta, vừa đau đớn lại vừa khó chịu. Loại cảm giác này khác hoàn toàn so với cảm giác khi bị Điền Tĩnh đá, nhưng cũng khó khăn không kém.
Tần Nguyệt Viên thì bĩu môi, cà lơ phất phơ tựa ở cánh cửa chỗ quan sát bóng lưng tinh tế đã đi xa, trong mắt lóe ra sự vui vẻ không có ý tốt: “Ôi, tính tình của người chị này quá lớn nha. Mẹ, mẹ nói vậy phải làm sao bây giờ?"
Lâm Cẩm Thư ngậm miệng, toàn thân run rẩy như bị bệnh sốt rét, một dáng vẻ khó chịu đến cực điểm.
Tần Nguyệt Viên nhìn dáng vẻ đau khổ của người mẹ ruột của mình, trên mặt anh ta không chỉ không có chút đau lòng nào, ngược lại còn hơi ghét bỏ nói: "Mẹ, không phải là con nói mẹ, thân thể này của mẹ thật sự quá kém. Bình thường mẹ nên tập luyện thêm đi. Mẹ nhìn bà nội kìa, mỗi ngày người lớn tuổi như bà nội đi ra ngoài một chút, thân thể rắn chắc hơn. Làm sao mẹ còn trẻ tuổi mà còn không bằng người già như thế chứ?"
"À, qua ngày sinh nhật hôm nay, mẹ lại già thêm một tuổi nha… "
Tần Nguyệt Viên nói xong, cười ha ha, anh ta còn làm mặt quỷ với Tần Vạn Giang có sắc mặt vừa xanh vừa xám, anh ta nhanh như chớp chạy lên lầu.