Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 364: Chương 364




Lâm Cẩm Thư nhắm lại mắt, khóe môi của bà ta cong lên một nụ cười tự giễu.

Tần Vạn Giang giận không kìm lại được, bàn tay đang vịn Lâm Cẩm Thư có chút cứng đờ, ông ta lớn tiếng quát: "Thằng mất dạy! Dì Vương, đi, mau nhốt Tần Nguyệt Viên ở trong phòng. Hôm nay không cho nó đi ra ngoài, cũng không cho phép mang cơm cho nó!"

Dì Vương có chút hơi khó xử mà liếc nhìn bà cụ Tần. Bà ấy không muốn nhúng tay vào chuyện của chủ nhà, nhưng ở cái nhà họ Tần này, Tần Vạn Giang là người làm chủ đưa ra quyết định nên bà ấy không dám phản bác, vội vàng đi lên lầu.

Bà cụ Tần lại không đồng ý, soạt một tiếng từ trên ghế đứng lên.

Sắc mặt của bà ta có chút không dễ nhìn, nói chuyện cũng khó nghe: "Tần Vạn Giang, con có ý gì? Con muốn bỏ đói cháu của mẹ cho tới c.h.ế.t hay sao?" Nói xong, bà ta quay đầu lại chĩa mũi s.ú.n.g vào Lâm Cẩm Thư, nói: "Còn con nữa, đứng cũng đứng không vững. Chẳng lẽ lời Nguyệt Viên nói không phải sự thật hay sao? Thằng bé là con trai ruột của con, con lại đi giận thằng bé hay sao? Trải qua ngày sinh nhật mà cũng không yên tĩnh!"

Tần Hoa Hảo đứng ở sau lưng bà cụ Tần, cô ta che mép cười trộm.

Hai anh em Tần Mục và Tần Dung vẫn luôn im lặng không lên tiếng nãy giờ liếc nhau, trong mắt cả hai đều có chút bất đắc dĩ.

Từ trước đến nay, nhà họ Tần vẫn luôn là cảnh tượng gà bay chó chạy như thế. Chẳng qua đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy Lâm Cẩm Thư bị ép rơi vào tình huống khó xử như vậy. Đương nhiên là cũng có thể bà ta khó chịu không phải là bởi vì Tần Nguyệt Viên, mà là vì cô gái trẻ vừa mới rời đi kia chăng?

Ánh mắt của Cố Duệ Hoài c.h.ế.t lặng nhìn bóng lưng của Lâm Cẩm Thư một chút. Lúc đi tới cửa, giọng nói của anh ta khàn khàn: “Buổi chiều, tôi còn phải đi làm, sẽ không ăn cơm, mấy người ăn đi, tôi đi trước."

Ánh mắt của Lâm Cẩm Thư run rẩy, mím môi nhìn Cố Duệ Hoài.

Vừa ra đến trước cửa, Cố Duệ Hoài giống như nhớ tới cái gì, chần chờ quay đầu lại nói với Lâm Cẩm Thư: "Chúc bà sinh nhật vui vẻ."

Nói xong, anh ta không hề lưu luyến chút nào rời đi.

Lâm Cẩm Thư nhìn cánh cửa lớn đóng chặt, ở bên tai nghe tiếng của bà cụ Tần líu lo không ngừng, dường như trong cổ của bà ta nuốt một quả đắng vậy. Cho dù trước kia bà ta đã từng cảm thấy khó xử và suy nghĩ phải chăng bản thân đã chọn sai cuộc sống, nhưng bà ta chưa bao giờ cảm thấy thất vọng mãnh liệt như bây giờ.

Sau khi rời đi, Cố Nguyệt Hoài trực tiếp quay lại nơi làm việc, chuyện của Yến Thiếu Ngu làm cho tâm trạng của cô có chút nặng nề.

Không phải là cô sợ hãi, mà là cô đang lo lắng rằng anh vào quân đội có bị ai đó nhắm vào hay không, có gặp phải nguy hiểm hay không. Nghĩ đến vô số vết thương mà cô đã từng nhìn thấy ở đời trước, thậm chí là vết đạn chí mạng ở gần trái tim nữa. Cố Nguyệt Hoài chỉ cảm thấy cảm xúc càng ngày càng căng thẳng.

Vạn Thanh Lam vừa nhìn thấy cô quay về, cô ấy liền cười nói: "Nguyệt Hoài, làm sao mà nhanh như thế cô đã quay lại rồi?"

Cô ấy muốn hỏi thăm về chuyện của Lâm Cẩm Thư một chút, nhưng nhìn thấy tâm trạng của Cố Nguyệt Hoài không tốt nên cô ấy cũng kìm nén lòng hiếu kì mà không có mở miệng.

Cố Nguyệt Hoài mím môi, cô chỉ yên lặng ngồi ở vị trí của mình vẽ tranh suốt cả buổi chiều.

Vừa tới giờ tan làm, Vạn Thanh Lam vặn eo bẻ cổ nói: "Nguyệt Hoài, tan làm rồi!"

Cố Nguyệt Hoài ừ một tiếng,thu dọn đồ đạc xong, liền nhanh chân rời khỏi tòa soạn.

Vốn dĩ Vạn Thanh Lam còn muốn nói cái gì đó nữa, nhưng cô ấy vừa quay đầu lại đã phát hiện người đã đi mất rồi. Cô ấy hơi mờ mịt trừng mắt nhìn, nghi ngờ nói: "Hôm nay, Nguyệt Hoài rất kỳ lạ. Cuối cùng, mẹ của cô ấy đã nói cái gì với cô ấy rồi? Sao nhìn cô ấy có chút sợ hãi và hoảng loạn nhỉ?"

Hoàng Bân Bân nhìn cô ấy một cái, ho nhẹ nói: "Đừng nghĩ nhiều như vậy, Nguyệt Hoài có thể giải quyết được. Đi thôi, chúng ta cùng nhau đi về nhé?"

Miệng của Vạn Thanh Lam cong lên, cô ấy thờ ơ gật đầu nhẹ.

Một bên khác, sau khi rời khỏi tòa soạn, Cố Nguyệt Hoài đi tới huyện, cô chuẩn bị đi tìm Bạch Mân.

Việc cấp bách hiện tại là phải mau chóng học tập một chút kiến thức lý luận, tối thiểu nhất là lúc lấy ra dùng sẽ không bị người khác nghi ngờ. Cô học được càng nhanh thì càng có thể đi gặp Yến Thiếu Ngu sớm hơn. Có cô ở bên cạnh anh, cho dù anh có thật sự bị thương chí mạng cũng không sợ.

 

Lúc Cố Nguyệt Hoài đến bệnh viện huyện, bệnh viện còn đèn đuốc sáng trưng, chưa có dấu hiệu tan tầm.

Khi cô đi vào trong bệnh viện, nhìn thấy Hoàng Thịnh đang dựa nửa người vào bàn y tá và cười toe toét với một y tá nhỏ, cô nhíu mày, cái người thật sự đúng là âm hồn không tan mà. Chẳng lẽ Bạch Mân thật sự đã ở bên nhau với Hoàng Thịnh đúng như lời cha mẹ của cô ấy đã nói hay sao?

Lúc này, Hoàng Thịnh cũng nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài.

Nụ cười trên mặt anh ta tắt ngúm, ánh mắt lướt qua bốn phía, phát hiện Yến Thiếu Ngu cũng không có ở đây, anh ta không khỏi nhếch miệng cười một tiếng.

Hoàng Thịnh cà lơ phất phơ tiến về phía Cố Nguyệt Hoài, dùng một loại ánh mắt cực kỳ buồn nôn đánh giá cô. Một lúc lâu sau, anh ta mới duỗi ra ngón cái sờ lấy bờ môi, làm bộ làm tịch nói: "Này, biên tập Cố, cô đau đầu nhức óc rồi sao? Sao cô lại đi xa như vậy để tới đây khám bệnh vậy?"

Cơ bản là Cố Nguyệt Hoài lười nói chuyện với anh ta, bây giờ ngay cả giữ thể diện cho anh ta mà cô cũng không muốn làm.

Cô lạnh lùng nhìn Hoàng Thịnh một cái, trực tiếp đi tới bàn y tá, nói: "Đồng chí, chắc là đồng chí Bạch Mân còn chưa có tan làm phải không?"

Y tá gật đầu nhẹ, hơi có chút giật mình: “Cô cũng đến tìm Bạch Mân sao? Bệnh viện chúng tôi còn nửa tiếng nữa mới tan làm. Cô có thể ở đây tạm thời chờ một chút, nam đồng chí kia cũng là đến đây tìm Bạch Mân đó."

Đôi môi của Cố Nguyệt Hoài khẽ mím lại, cô gật đầu, đi đến một bên để chờ đợi.

Hai người ngồi ở bàn y tá nhìn nhau một hồi lâu, nhìn thấy hai người kia cũng không có chú ý tới mình, bọn họ mới nhỏ giọng thì thầm vào tai nhau.

"Gần đây, cũng có nhiều người đến tìm Bạch Mân thật đó. Kia là đối tượng của cô ấy thật sao?"

"Chuyện này ai mà biết được chứ? Dung mạo của Bạch Mân xinh đẹp, bệnh viện chúng ta muốn trở thành đối tượng của cô ấy cũng không ít."

"Haizz, ghen tị quá đi, có trưởng khoa khoa ngoại là thầy, lại có nhiều người thích như vậy."

"Xì, có cái gì tốt để ghen tị đâu chứ? Cô quên sự việc cha mẹ của Bạch Mân đến bệnh viện gây chuyện rồi sao? Cuối cùng, Bạch Mân còn phải gánh chịu trách nhiệm cho những phiền phức mà em mình gây ra nữa, chuyện này được gọi cái gì đây? Loại cha mẹ bất công như vậy, cuộc sống của cô ấy có thể trôi qua dễ dàng hay sao?"

"..."

Hai người tự cho là giọng của mình rất nhỏ, nhưng đại sảnh của bệnh viện lại trống trải, bệnh nhân đi tới đi lui cũng ít. Ngược lại, toàn bộ những lời nói đó hoàn toàn lọt vào trong lỗ tai của Cố Nguyệt Hoài và Hoàng Thịnh. Vẻ mặt của hai người không giống nhau, một người bình tĩnh lãnh đạm, một kẻ khác lại dương dương đắc ý.

Anh ta cũng không ngại mất mặt, trực tiếp bước tới, ghé vào y tá từ tốn nói: "Bạch Mân chính là bạn gái của tôi. Chúng tôi đang hẹn hò, cha mẹ của cô ấy đã đồng ý rồi. Ha ha, sau này tôi sẽ thường xuyên đến đây để đón cô ấy."

 

Dáng dấp của Hoàng Thịnh không khó coi, anh ta mặc quần áo đắt tiền, miệng cũng biết cách ăn nói nên điều này lập tức khiến cô y tá nhỏ ghen tỵ.

"Đồng chí, nghe khẩu âm của anh không phải là người của huyện Thanh An chúng ta đúng không?"

Hoàng Thịnh giật giật khóe môi, trùng hợp làm sao, chủ đề này là chủ đề mà anh ta không muốn nói tới nhất.

Anh ta duỗi tay ra vuốt tóc ở trên trán, cười nói: "Người thủ đô."

Mấy chữ này của Hoàng Thịnh gây nên tiếng xì xào không nhỏ. Hai y tá chưa trải sự đời lập tức kinh ngạc la lên: "Thủ đô sao? Đây chính là thủ đô đó nha! Anh thật sự là người thủ đô hay sao? Vậy sau này anh sẽ đưa Bạch Mân về thủ đô cùng hay sao?"

Nghe vậy, vẻ mặt của Hoàng Thịnh cứng đờ, chỉ xuất hiện một thoáng ngắn ngủi sau đó biến mất ngay. Anh ta khoác lác mà không biết ngượng nói: "Đương nhiên rồi, tôi đối xử với bạn gái rất tốt. Hai chúng tôi đã ở bên nhau, tôi cũng nên dẫn cô ấy về nhà cho cha mẹ nhìn một cái. Sau này, cô ấy sẽ ở chung với tôi ở thủ đô."

Cố Nguyệt Hoài thờ ơ lạnh nhạt, nghe Hoàng Thịnh khoác lác không khỏi sinh ra một sự chán ghét lý tính.

Anh ta ở đây tùy ý nói khoác, không thèm để ý những lời lẽ này sẽ gây ảnh hưởng như thế nào tới thanh danh của Bạch Mân.

Hoàng Thịnh sẽ lấy Bạch Mân sao? Nhất định là không rồi. Anh ta lại càng không dẫn Bạch Mân về đại viện ở thủ đô vì anh ta cho rằng mang một cô gái ở nông thôn về nhà sẽ chỉ làm những người bạn cũ của mình chế giễu anh ta là "đồ ăn tạp". **

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.