Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 366: Chương 366




"Anh... Anh..." Vành tai Cố Đình Hoài đỏ đến độ có thể nhỏ ra máu, ánh mắt hốt hoảng, dáng vẻ đúng kiểu có tật giật mình.

"Chậc, thôi bỏ đi anh cả, trông anh thế này em còn muốn đỏ mặt hộ anh." Cố Tích Hoài ghét bỏ nhìn Cố Đình Hoài, bầu không khí đã chuẩn bị xong xuôi đến mức này, thế mà anh ấy lại ấp a ấp úng, đúng là không biết cố gắng!

Cố Nguyệt Hoài lắc đầu, chậm rãi nói: "Mau ăn cơm đi, bánh bao sắp nguội cả rồi."

Cố Chí Phượng cười ha hả, cũng nói: "Ha ha, đúng vậy, ăn cơm, ăn cơm."

Bạch Mân uống từng ngụm cháo nhỏ, cô ấy nhìn món trứng gà xào trên bàn, rồi vỉ bánh bao thơm ngát, lắng nghe giọng nói cười đùa ha hả của mọi người ở xung quanh, đột nhiên sinh ra một loại cảm giác bình tỉnh chưa bao giờ có, năm tháng yên bình chắc cũng chỉ như thế phải không?

Nhưng mà, trên bàn cơm chỉ yên tĩnh trong một cái chớp mắt.

Cố Tích Hoài nghĩ đến chuyện xảy ra hôm nay trong đại đội chuyện, anh ấy đặt bát đũa xuống rồi nói: "Nguyệt Hoài, hôm nay Trần Nhân kết hôn."

Cố Nguyệt Hoài thu lại nụ cười bên môi, giọng nói nhạt dần: "Vậy sao?"

Cô cũng không có hảo cảm gì đối với Trần Nhân, cô ta giống một cây đao giúp đỡ Điền Tĩnh xông pha chiến đấu rất nhiều lần. Đời trước cô bị hủy dung cũng là bút tích của cô ta, nhưng cuối cùng nhân quả báo ứng, cô ta vẫn phải trả giá vì những gì mình đã là.

Lưu Đại Trạch là một kẻ ngốc, chỉ riêng chuyện này đã là vết nhơ cả đời đối với Trần Nhân kiêu ngạo.

Cô đã chứng kiến những kẻ thù cũ lần lượt bị trừng phạt, chỉ còn Điền Tĩnh.

Cố Nguyệt Hoài hạ mắt xuống, tạm thời bỏ qua người này.

Cô còn rất nhiều việc phải làm, báo thù chỉ là một trong số đó. Bây giờ Điền Tĩnh được Tống Kim An che chở đi tới thủ đô ngàn dặm xa xôi, có thể mấy năm cũng sẽ không gặp lại, nên cô cũng không cần vì cô ta mà khó chịu, không đáng.

Một ngày nào đó, hai người sẽ gặp lại, đến lúc đó, nhất định sẽ có một kết quả.

*

Vốn dĩ Cố Tích Hoài muốn nói thêm về chuyện hôm nay Trần Nhân kết hôn gà bay chó chạy như thế nào, nhưng thấy dáng vẻ cô không hào hứng lắm thì chép miệng một cái, không nói chuyện này nữa mà yên tĩnh ăn cơm.

Sau khi mọi người cơm nước xong xuôi, Bạch Mân cũng nên về nhà. Đêm khuya thanh vắng, đương nhiên sẽ không yên lòng để một cô gái về nhà một mình. Cố Nguyệt Hoài xung phong nhận việc này, Bạch Mân cũng không từ chối, hai người lần lượt rời đi.

Nông thôn không có hoạt động giải trí gì cả, nhất là vào mùa đông, tiết mục hóng mát thường ngày cũng bị bỏ qua, cứ ăn cơm xong là đi ngủ.

Cố Nguyệt Hoài hâm nóng nước, sau khi mọi người tắm rửa, Yến Thiếu Ly đưa Yến Thiếu Đường đi ngủ trước.

Cố Tích Hoài thì trở về phòng nói chuyện với Yến Thiếu Ương, anh ấy thích đọc sách, Yến Thiếu Ương cũng vậy, hai người rất hợp nhau, cho dù ở trong nhà một ngày thì bọn họ cũng sẽ không cảm thấy buồn chán, ngược lại còn có cảm giác hận không thể gặp nhau sớm hơn.

Cố Nguyệt Hoài tranh thủ thời gian đi ra ngoài, đi vào không gian Tu Di thu hoạch một ít cây trồng, sau đó gieo lại hạt giống rồi vòng ra phía sau nhà trở về.

Cô vừa về đến nơi thì thấy Cố Chí Phượng đang ngồi ở trong sân ngước nhìn lên bầu trời.

Trên mặt ông ấy không có vẻ tươi cười mà tràn đầy vẻ phức tạp cay đắng. Cố Nguyệt Hoài chỉ nhìn một chút là biết ông ấy đang suy nghĩ gì, hôm nay là sinh nhật của Lâm Cẩm Thư, năm nào cũng thế, cứ đến hôm nay là ông ấy lại như vậy.

Cố Nguyệt Hoài khẽ cau mày, cô thật sự không ngờ Lâm Cẩm Thư lại đề nghị đưa cô đi, thế mà Cố Chí Phượng còn cứ nhớ bà ta mãi không quên. Cô nghĩ đến chuyện hôm nay của nhà họ Tần, ánh mắt hơi tối lại rồi đi về phía Cố Chí Phượng.

Nghe thấy tiếng bước chân, Cố Chí Phượng quay đầu lại: "Bé à? Con đi đâu thế, sao còn chưa ngủ?"

 

Cố Nguyệt Hoài cười cười: "Không phải cha cũng không ngủ sao?"

Cô dời ghế đến ngồi bên cạnh ông ấy, giọng điệu tỉnh bơ như đang nói chuyện phiếm: "Cha lại lại nghĩ đến Lâm Cẩm Thư à? Đã nhiều năm như vậy mà cha chưa bao giờ quên sinh nhật của bà ta."

Nghe cô nói vậy, Cố Chí Phượng xấu hổ cười, ông ấy không biết trả lời Cố Nguyệt Hoài như thế nào.

Đúng là ông ấy biết hôm nay là sinh nhật của Lâm Cẩm Thư, hôm qua đã nằm trên giường trằn trọc nửa ngày, bây giờ càng không ngủ được, trong đầu ông ấy toàn là những mảnh ký ức của mình và Lâm Cẩm Thư vào ngày sinh nhật khi còn trẻ.

Hai nhà bọn họ quen biết nhau nhiều đời, lúc chưa kết hôn, ông ấy thường chuẩn bị những món quà người ấy thích để chúc mừng sinh nhật.

Mà ông ấy cũng cầu hôn vào đúng sinh nhật Lâm Cẩm Thư, bà ấy đã đồng ý với ông ấy vào ngày này.

Bây giờ nghĩ kĩ lại đủ loại chuyện ngày xưa, nó tựa như một mũi kim đ.â.m vào da thịt đến đau đớn.

Cố Chí Phượng lau mặt, xua tay, nói với giọng khàn khàn: "Không có, cha chỉ không ngủ được thôi."

Cố Nguyệt Hoài chỉ lẳng lặng nhìn ông ấy, nhìn những giọt nước mắt lấp lóe trong mắt Cố Chí Phượng, trong lòng cũng có chút cảm giác khó chịu, nhưng Lâm Cẩm Thư sẽ quay đầu lại sao? Không đâu, đúng là nhà họ Tần là một nùi đay rối, nhưng Tần Vạn Giang thật sự rất tốt với Lâm Cẩm Thư.

Cho nên, tình yêu dốc trọn cả một đời của cha cô đã được định sẵn là vô vọng, là không có kết quả. Cô hi vọng ông ấy có thể hạnh phúc, nhưng nếu đã không có kết quả, vậy thì cũng nên đổi một con đường khác, không thể bị mắc kẹt trong ngõ cụt trong suốt quãng đời còn lại được.

Cố Nguyệt Hoài im lặng chốc lát, bình tĩnh nói: "Cha, buông tha cho chính mình đi."

Cố Chí Phượng bỗng sững sờ, ông ấy không trả lời cô nhưng lại chậm rãi gục đầu xuống, khóe miệng tự giễu cười một tiếng, đúng thế, ngay cả đứa nhỏ của hai người họ cũng không coi trọng tình cảm của ông ấy, tiếp tục kiên trì thì có ích lợi gì đâu?

Cố Nguyệt Hoài có lòng muốn để Cố Chí Phượng từ bỏ nên cô cũng không che giấu, nói: "Hôm nay Lâm Cẩm Thư tới tìm con."

"Bà, bà ấy tìm con làm gì?" Sắc mặt Cố Chí Phượng có chút tái nhợt, lúc này ông ấy đột nhiên nhớ tới những gì Lâm Cẩ, Thư đã nói với mình khi Cố Gia kết hôn lần trước, trong lúc nhất thời khuôn mặt và hai chân cũng bắt đầu khẽ run lên, ông ấy hơi sợ, sợ con gái sẽ thật sự rời đi.

Thế nhưng khi nghĩ đến nhà họ Tần, ông ấy lại cảm thấy suy nghĩ của mình vô cùng ích kỷ.

Cố Nguyệt Hoài thản nhiên nói: "Cha vẫn chưa rõ sao?"

Nói xong, cô lại nhún vai, mỗi chữ mỗi câu sắc bén tựa như lưỡi dao: "Hơn nữa Lâm Cẩm Thư rất thích Tần Vạn Giang, Tần Vạn Giang cũng rất tốt với bà ta. Chưa nói đến chuyện quan hệ hai người bọn họ như keo như sơn, tình cảm cũng vô cùng ổn định, bà ta sẽ không quay đầu lại đâu."

 

"Cha không biết đúng không? Bọn họ còn có một cặp long phượng thai, đoàn tụ sum vầy."

Cố Chí Phượng nghe những lời gần như chói tai với mình, bỗng nhiên có loại xúc động muốn chạy trối chết.

"Con sẽ làm cho cha có một cuộc sống tốt đẹp, cha có thể buông bỏ tình cảm này rồi bắt đầu lại từ đầu. Tựa như lần trước con đã nói với cha, cha có thể kết hôn, có lẽ sẽ hạnh phúc hơn, đây mới là điều mà con và các anh muốn nhìn thấy."

Giọng điệu của Cố Nguyệt Hoài rất nghiêm túc, cô nhẹ giọng nói: "Cha, ngày tháng cay đắng đã đủ, đã đến lúc ngọt ngào rồi."

Cố Chí Phượng im lặng một lúc lâu không nói gì, Cố Nguyệt Hoài cũng không có tiếp tục ép cha mình nữa mà đứng dậy đi vào nhà.

Có một số việc không thể nói một lần là xong, ông ấy thích hơn hai mươi năm, tình cảm sâu đậm như thế nên không phải là chuyện một sớm một chiều có thể quên. Không sao, sau tất cả, bây giờ mọi thứ đang đi theo hướng tốt, và ông ấy sẽ thay đổi thôi.

Cố Nguyệt Hoài trở về phòng, nằm trên giường, suy nghĩ cẩn thận về những gì Lâm Cẩm Thư nói hôm nay.

Không biết bây giờ Yến Thiếu Ngu đang ở đâu, phải đi xe lửa mấy ngày, có phải đổi xe không, trên đường đi có gặp phải nguy hiểm không? Nghĩ đến phát s.ú.n.g không thể hiểu nổi ở đời trước, cô cảm thấy có chút khó chịu.

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.