Cố Nguyệt Hoài lo lắng ròng rã hai mươi ngày, hai ngày nữa là sẽ đến năm mới.
Trong khoảng thời gian này không xảy ra chuyện gì, nếu nói có gì đặc biệt thì cũng chỉ có hai chuyện đáng nói.
Chuyện thứ nhất chính là mối quan hệ giữa Cố Nguyệt Hoài và Bạch Mân đột nhiên phát triển nhảy vọt, mặc dù chưa nói chữ thích ra miệng, nhưng cho dù là ai cũng có thể nhìn ra được bầu không khí mập mờ giữa hai người. Xem ra việc đưa cô ấy về nhà trong khoảng thời gian này không phải là vô ích.
Mấy ngày qua Cố Nguyệt Hoài chăm chỉ học tập, thề nhất định phải đọc hiểu lấy mấy cuốn sách y khoa, khi gặp phải vấn đề không hiểu, cô bảo Bạch Mai đến nhà làm gia sư, có thể coi là gián tiếp tạo điều kiện cho Cố Đình Hoài ở chung.
Mối quan hệ của Bạch Mai và Cố Nguyệt Hoài ngày càng thân thiết, hai người đã chân chính coi nhau là bạn tốt.
Cô ấy cũng không có giấu diếm chuyện Hoàng Thịnh thường dây dưa. Nhưng gần đây, có lẽ là cảm thấy cô ấy không thú vị, quá khó theo đuổi nên đã lâu lắm rồi Hoàng Thịnh không đến đại đội Phàn Căn quấy rối cha mẹ của cô ấy, dường như người này đã dần biến mất khỏi cuộc sống của cô.
Bạch Mân thả lỏng, mỗi ngày đến nhà họ Cố đều mang theo một khuôn mặt tươi cười.
Thứ hai chính là chuyện Cố Nguyệt Hoài đi báo án thời gian trước, cảnh sát nhân dân đã đến nhà và nói chuyện chi tiết với cô về Điền Tĩnh.
Đương nhiên bọn họ sẽ không đề cập đến Tống Kim An, chỉ nói là sau khi điều tra và tìm hiểu thì thấy chứng cứ không đủ, vân vân, trong ngôn từ tràn đầy qua loa tắc trách. Cố Nguyệt Hoài cũng không làm khó, dù sao phía trên bàn giao, người phía dưới làm theo, bọn họ cũng không phải là người trực tiếp gây ra.
Trừ cái đó ra, cảnh sát nhân dân còn nói đến chuyện Nhậm Thiên Tường bị bắt vào tù, nhưng mà không phải với tội danh vũ nhục phụ nữ, mà là trộm cướp. Cô không biết trong đó có bàn tay của Tống Kim An hay không, nhưng trong vài năm, Nhậm Thiên Tường sẽ không ra ngoài được.
Hai chuyện này có thể được cho chuyện lớn duy nhất trong khoảng thời gian này, những thứ khác đều không đáng kể.
Cố Nguyệt Hoài trở thành người nửa tàng hình trong Nhật báo quần chúng. Cô vẫn làm công việc của mình, nhưng đã không còn chú tâm như lúc trước, đến giờ đi làm hay tan tầm, chưa từng ở lại lâu hơn. Cũng vì chuyện này mà Vạn Thanh Lam và Hoàng Bân Bân đã khuyên cô để tâm hơn không ít lần.
Bùi Dịch rời khỏi huyện Thanh An trở về thành phố Chu Lan, không bao lâu sau, bởi vì tin tức ở đại đội Liễu Chi được làm vô cùng không tệ nên Lưu Tường cũng được điều khỏi huyện Thanh An, đi theo Bùi Dịch đến thành phố Chu Lan, cứ như vậy, sinh hoạt ở đơn vị của cô càng thêm đơn giản.
Ngày này, Cố Nguyệt Hoài tan làm như thường lệ, khi trở về nhà thì nhìn thấy một người đưa thư.
Mắt cô sáng lên, bước nhanh về phía trước: "Xin chào đồng chí, anh đến gửi thư à?"
Người đưa thư mặc đồng phục màu xanh lá cây ngước lên nhìn cô, chàng trai vẫn còn trẻ, khi thấy là một cô gái xinh đẹp thì có chút tiếc nuối, người này mở túi đeo thư của mình rồi lấy ta một lá thư: "Đúng vậy, là thư của đồng chí Cố Nguyệt Hoài."
Hô hấp của Cố Nguyệt Hoài hơi nhưng lại, nhìn người đưa thư bằng ánh mắt sáng rực: "Có phải thư từ tỉnh H không?"
Đã hơn hai mươi ngày cô không có tin tức của Yến Thiếu Ngu, mấy ngày nay cô rất lo lắng và sợ hãi, nhưng cô không biết Yến Thiếu Ngu quân khu 8 cụ thể ở nơi nào, nên không có cách nào viết thư, càng không biện pháp đi tìm anh được.
Người đưa thư cúi đầu nhìn thoáng qua phong thư rồi gật đầu nói: "Đúng vậy, là tỉnh H, cô là đồng chí Cố Nguyệt Hoài?"
Cố Nguyệt Hoài vội vàng khẽ gật đầu: "Đúng vậy, là tôi."
Người đưa thư giao thư cho cô, rồi đạp xe tới nhà khác đưa thư.
Những người đưa thư này đang hoạt động ở nông thôn, trong thời đại giao thông bất tiện và thông tin liên lạc kém phát triển này, họ gánh vác trách nhiệm nặng nề là chuyển thư của người phương xa cho người thân ở quê, là một nghề nghiệp vô cùng vĩ đại, đáng được mọi người kính trọng.
Cố Nguyệt Hoài cầm phong thư trong tay, tâm trạng có chút hưng phấn. Cô chạy vào phòng, ngồi xuống bàn, còn thắp đèn dầu hỏa lên rồi cẩn thận nhìn dòng chữ trên phong thư, phóng khoáng ngông nghênh, nét chữ cứng cáp, là chữ viết tay của Yến Thiếu Ngu!
Trên phong thư có mã bưu cục, cũng như địa chỉ của người nhận và địa chỉ của người gửi, v.v.
Cố Nguyệt Hoài nhìn kỹ địa chỉ của người gửi một chút: Quân khu 108, quân khu 8, thành phố Hoài Hải, tỉnh H.
Xem hết những thứ này, cô không kịp chờ đợi bóc ra, thư không dày, chỉ có ngắn ngủi hai trang, nhưng đối với Cố Nguyệt Hoài mà nói lại không thua gì linh đan diệu dược, để cô khoảng thời gian này một mực căng cứng cảm xúc có thể làm dịu.
[Đồng chí Nguyệt Hoài thân ái,
Thấy chữ như gặp mặt.
Anh đã bình an đến quân khu 8 và trở thành một chiến sĩ nhân dân hải quân quang vinh.
Em đừng lo lắng, anh sẽ thường xuyên viết thư báo tình hình mọi lúc.
Sắp đến năm mới, chúc mừng năm mới em trước.
Trân trọng, tạm biệt.
Thiếu Ngu.
12/1/1973]
Cố Nguyệt Hoài nhìn nội dung khô khan trên bức thư, khóe môi kéo lên một độ cong rất sâu.
Cô hít sâu một hơi, vội vàng lật ra vài trang giấy viết thư sạch sẽ, lấy bút máy ra rồi cẩn thận từng li từng tí đặt bút viết thư trả lời.
Cô có rất nhiều điều muốn nói, và rất nhiều điều muốn hỏi, nhưng xét thấy anh đang chịu quá nhiều áp lực trong quân khu, cô chỉ nói về một số chuyện vặt vãnh hàng ngày ở nhà, chẳng hạn như Thiếu Đường đã cao hơn, Thiếu Ương đã có thể ngồi dậy, vân vân.
Cuối cùng, chữ ký là một dòng chữ rất táo tợn "đồng chí Cố Nguyệt Hoài nhớ anh.”
Nguyệt
Cố Nguyệt Hoài thổi thổi tờ giấy viết thư, đợi chữ viết khô thì mới gấp lại, chuẩn bị khi đi làm ngày mai thì gửi đi.
Lúc này, bên ngoài có tiếng gõ cửa vang lên, kèm theo giọng nói của Yến Thiếu Ly: "Nguyệt Hoài, chị làm gì đấy? Sao còn khóa cửa thế này!"
Cố Nguyệt Hoài cất bức thư cô viết đi, rồi cầm lấy thư của Yến Thiếu Ngu đi ra ngoài.
Yến Thiếu Ly khoanh tay trước ngực, như có điều suy nghĩ đánh giá Cố Nguyệt Hoài: "Nguyệt Hoài, chị lạ lắm đấy nhé, chị đang làm gì vậy? Sao lại thần thần bí bí vậy hả? Em vừa nghe thấy tiếng mở cửa đã đi ra đây, thậm chí em còn không nhìn thấy bóng của chị bước vào nhà."
Vừa nói chuyện, cô ấy vừa nhẹ nhàng chạm nhẹ vào vai Cố Nguyệt Hoài một chút, nghi ngờ nhìn Cố Nguyệt Hoài, giọng điệu có chút tủi thân: "Vừa rồi em nghe thấy có người gửi thư cho chị, đừng nói là anh cả em vừa đi mấy ngày, mà chị đã thay lòng nhé?"
Cố Nguyệt Hoài tức giận lườm cô ấy một cái rồi đưa cho cô ấy lá thư trong tay: "Đây, thư của nhân tình mới."
Yến Thiếu Ly trợn mắt há hốc mồm, cô ấy không ngờ Cố Nguyệt Hoài lại thừa nhận sảng khoái như vậy.
Tay cô ấy hơi run rẩy nhận lá thư rồi mở ra xem, khi thấy mấy chữ "quân khu 8", mới biết người được gọi là nhân tình chính là ai, lúc này vui mừng quá đỗi: "Là thư của anh cả! Cuối cùng anh cả cũng gửi thư về rồi!"
Yến Thiếu Ly không giấu được nụ cười trên mặt, cô ấy lắc lắc lá thư trong tay rồi chạy vào phòng: "Anh hai! Anh cả gửi thư này!"
Cố Nguyệt Hoài khẽ cười một tiếng, hét vào phòng trong: Anh cả, anh nấu cơm tối nhé, em về phòng đọc sách đây!"
Cố Đình Hoài vén rèm lên đi ra, cười nói: “Nấu xong cháo rồi, chỉ cầm hâm lại bánh bao là được."
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười gật đầu rồi trở về phòng đọc sách thuốc. Cô cũng không uổng phí hai mươi ngày qua, đã hiểu rõ được một quyển, cũng có thể coi là có hiểu biết lý thuyết về nghiên cứu y học, càng vậy, cô càng cảm thấy con đường này không dễ đi.
Nhưng mà lòng tin của cô cũng không bị đả kích, dù sao y thuật càng khó thì càng chứng tỏ cô có năng lực mạnh mẽ.
Không gian Tu Di vui vẻ phồn vinh, bừng bừng sức sống. Thân là túc chủ, mỗi ngày cô đều cảm thấy tràn đầy năng lượng, thậm chí trí nhớ của cô cũng tốt hơn trước rất nhiều, chỉ cần bỏ ra một nửa công sức là cô có thể đạt được kết quả gấp đôi.