Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 369: Chương 369




Cảnh sát nhân dân kiểm tra thẻ công tác của cô một chút, cũng không nhiều lời mà cho cô đi vào luôn.

Cố Nguyệt Hoài vội vàng đi vào bệnh viện, đại sảnh trước đây đông đúc người hôm nay lại vô cùng im lặng, y tá bác sĩ đều đứng ở một bên. Cố Nguyệt Hoài nhanh chân đi lên tầng hai, nói có khéo hay không, phòng bệnh y tá tự sát chính là phòng bệnh mà Hoàng Thịnh ở lúc nằm viện.

Cô đi tới cửa thì nhìn thấy pháp y đang theo găng tay kiểm tra thi thể.

Thi thể nằm ngang trên mặt đất, mặc đồng phục y tá màu trắng, ngón tay Cố Nguyệt Hoài khẽ siết chặt, cô đứng lệch sang bên cạnh rồi nhìn thấy khuôn mặt của thi thể, là một người phụ nữ trẻ tuổi vừa lạ lẫm vừa quen thuộc.

Không phải Bạch Mân.

Cố Nguyệt Hoài không nói rõ đây là cảm giác gì, cô vừa thở phào nhẹ nhõm, vừa có chút nặng nề.

Bởi vì cô đã từng gặp t.h.i t.h.ể bị che mặt này, ngày đó cô đến bệnh viện tìm Bạch Mân lấy sách thuốc, từng đụng phải Hoàng Thịnh đang trò chuyện và đùa giỡn với y tá trực ở ban, t.h.i t.h.ể này chính là một trong những y tá đêm đó.

Cô còn nhớ rõ bảng tên của cô ấy: Trương Nguyệt Nhi.

Cho nên, bởi vì đêm đó cô gọi Bạch Mân đi, bánh răng vận mệnh đã đổi một người bị hại khác?

Cố Nguyệt Hoài mím thật chặt môi, cô không định ở lại thêm mà quay người rời khỏi bệnh viện.

Cái c.h.ế.t của Trương Nguyệt Nhi đương nhiên là do cô ấy không chịu nổi cám dỗ và bị Hoàng Thịnh lừa gạt, nhưng cô cũng không ủng hộ cách nói người bị hại có tội, kẻ cầm đầu chân chính vẫn là Hoàng Thịnh. Cô có thể tưởng tượng hướng đi của chuyện này sẽ không khác nhiều so với đời trước. Cho nên vẫn phải để Hoàng Thịnh ung dung ngoài vòng pháp luật sao?

Ngay khi Cố Nguyệt Hoài bước ra khỏi bệnh viện, phía sau có tiếng bước chân đuổi theo.

"Nguyệt Hoài! Nguyệt Hoài chờ tôi một chút!" Bạch Mân đeo túi xách chạy tới với sắc mặt tái nhợt, cô ấy bước rất nhanh, tựa như có ma đuổi theo phía sau, cả người trông vô cùng bối rối, thậm chí còn hơi loạng choạng.

Cố Nguyệt Hoài quay đầu nhìn về phía Bạch Mân, thở phào nhẹ nhõm.

Cô đỡ Bạch Mân đang thở hổn hển, nói khẽ: "Cô không sao chứ?"

Bạch Mân cắn môi lắc đầu, khi nhìn lại tòa nhà bệnh viện, vẻ mặt cô ấy rất khó coi.

Cố Nguyệt Hoài nhìn cô ấy một cái: "Cô xin nghỉ rồi à?"

Bạch Mân hít sâu một hơi, nhỏ giọng nói: "Bệnh viện cho chúng tôi nghỉ, vốn không phải ngày nghỉ, nhưng gặp phải... Gặp phải án mạng nên không có cách nào, vừa vặn sắp đến Tết rồi."

Cố Nguyệt Hoài khẽ gật đầu: "Cũng tốt, trở về nghỉ ngơi một chút, đi thôi."

Trên đường hai người đi về nhà, có lẽ là có cô ở bên cạnh, hoặc là cơn gió lạnh mùa đông phả vào mặt khiến Bạch Mân tỉnh táo lại, cô ấy cũng không có cảm giác đánh trống n.g.ự.c và sợ hãi khi vừa rời bệnh viện nữa.

Cô ấy nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài với vẻ mặt cầu xin, giọng điệu có chút sa sút: "Nguyệt Hoài, tôi..."

Ánh mắt cô ấy đăm đăm, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Cô biết không? Khi nghe tin có người treo cổ tự tử trong bệnh viện, tôi rất sợ, tôi không thể miêu tả cảm giác này như thế nào, chính là toàn thân rét run, lạnh đến mức răng va vào nhau lập cập."

Cố Nguyệt Hoài đè nén sóng gió trong lòng, ngước mắt lên nhìn cô ấy.

Cô biết vì sao Bạch Mân lại có cảm giác như vậy, bởi vì đáng lẽ người phải c.h.ế.t là cô ấy.

Có lẽ trong cõi u minh sẽ có loại cảm giác sống sót sau tai nạn nghĩ mà sợ, cô cũng có, cho dù đời này cô có rất nhiều át chủ bài, thậm chí thay đổi vận mệnh của rất nhiều người, nhưng mỗi lần trước và sau khi xảy ra chuyện, cô vẫn sợ hãi.

Cô sợ, sợ mình quá nhỏ yếu, bất lực thay đổi rất nhiều chuyện.

 

Cố Nguyệt Hoài im lặng một hồi, sau đó mở miệng an ủi: "Đã qua cả rồi."

Bạch Mân khẽ gật đầu, hai người đi được một lúc thì Bạch Mân có vẻ hơi xấu hổ, cân nhắc hồi lâu, sau đó thì thầm: "Nguyệt Hoài, hôm nay tôi có thể đến nhà cô không? Tôi không muốn về nhà lắm."

Trong nội tâm cô ấy vẫn còn có chút bất an, mà hiển nhiên người trong nhà không có cách nào cho cô ấy cảm giác ấm áp và an toàn được.

Cố Nguyệt Hoài gật đầu: "Đương nhiên."

Bạch Mân thở phào nhẹ nhõm nắm lấy cánh tay Cố Nguyệt Hoài, hai người cùng nhau trở lại đại đội sản xuất Đạo Lao Tử.

Lúc trở về, cô tình cờ gặp Vương Mỹ Hoa tới nhà đưa áo bông mới, cái nào cái nấy đều mới tinh, có đường may tinh xảo, giữ ấm lại dày dặn. Trên đường đi tới đây, không biết đã khiến bao nhiêu người phải nhìn lại, điều này khiến Vương Mỹ Hoa cũng đắc ý nâng cằm lên.

"Thím? Thím làm xong áo khoác rồi sao?" Mấy ngày nay, Cố Nguyệt Hoài chỉ nghĩ Yến Thiếu Ngu nên quên mất chuyện mình nhờ người làm áo khoác, bỗng hôm nay nhìn thấy thì còn hơi ngạc nhiên, ngày mốt sẽ là năm mới, tóm lại là đưa tới trước năm mới rồi.

Vương Mỹ Hoa trông thấy Cố Nguyệt Hoài như nhìn thấy thần tài: "Tiểu Cố trở về rồi, nhanh lên, mau xem áo có được không."

Cố Nguyệt Hoài khẽ gật đầu, dẫn Vương Mỹ Hoa vào phòng.

Vừa vào cửa, Vương Mỹ Hoa đã trải quần áo mới lên giường, áo khoác mới tinh, không có lấy một cái miếng vá nào, thím ấy nói: "Chỗ này là vải còn thừa, đến lúc đó, cô có thể vá thêm trên khuỷu tay và góc áo là được."

Vào thời điểm này, hầu như quần áo mới sẽ luôn được vá ở những nơi dễ rách, để quần áo bền hơn, dù sao thì không phải ai cũng có điều kiện để thay quần áo mới hàng năm, đặc biệt là ở nông thôn, một bộ quần áo phải mặc trong nhiều năm.

Nguyệt

Bạch Mân trừng mắt nhìn, cảm thấy có chút khó tin: "Nguyệt Hoài, các cô ăn tết đều... như vậy sao?"

Bạch Mân nói không nên lời mấy chữ "Xa hoa lãng phí", nhưng sắp sang năm mới, người người đều mua thêm quần áo mới, nên cô ấy không nghĩ ra hai chữ nào khác để hình dung. Khỏi phải nói đại đội ở nông thôn, cho dù là công xã, trong huyện, có lẽ cũng không hào phóng như vậy.

Nhưng mà, nghĩ đến mỗi lần tới nhà họ Cố đều ăn lương thực tinh, ăn cháo, ăn bánh bao trắng không nhân, cô ấy lại có chút thổn thức.

Nhà họ Cố đúng tài không lộ ra ngoài, cho dù điều kiện tự thân rất tốt, rất có năng lực thì cũng sẽ không gióng trống khua chiêng nói cho người khác biết, Đương nhiên, phẩm tính khiêm tốn này vô cùng tốt, ít nhất trong tình huống hiện nay, làm như vậy sẽ an toàn hơn nhiều.

Cố Nguyệt Hoài mỉm cười, không trả lời, tiện tay lật qua chiếc áo khoác đã hoàn thành.

Vương Mỹ Hoa vui tươi hớn hở nói: "Tiểu Cố à, gọi người nhà cô mặc thử một chút đi, xem có gì không thích hợp thì để thím mang về sửa, vừa vặn có thể mặc vào dịp ăn Tết."

Yến Thiếu Ly vốn đang ngủ ngủ trưa, nghe được động tĩnh mới rón rén chui ra khỏi trong phòng.

Vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài và Bạch Mân, cô ấy còn tưởng mình chưa tỉnh ngủ, đưa tay dụi dụi mắt: "Nguyệt Hoài? Chị Bạch Mân, sao hai người lại về cả rồi? Hôm nay không cần đi làm sao?"

Cố Nguyệt Hoài ngước mắt lên nhìn cô: "Thiếu Đường ngủ à?"

Yến Thiếu Ly vô hức khẽ gật đầu: "Anh cả Cố dẫn chú Cố đi tìm chú Sáu tháo băng gạc, sau khi tháo thì đi đường không bị ảnh hưởng gì nữa. Hình như anh hai em và anh ba Cố đang ngủ, các chị thì sao? Hai người đang làm gì vậy?"

Cố Nguyệt Hoài mỉm cười vẫy tay gọi cô ấy lại: "Em mau lại đây thử một chút xem có vừa người không!”

Yến Thiếu Ly đi tới, khi nhìn thấy bộ đồ mới đang trải trên giường thì hơi ngạc nhiên, cô ấy liếc mắt thấy bộ quần áo cùng cỡ với mình, cũng như của Yến Thiếu Đường, nhìn quần áo, sau đó lại nhìn Cố Nguyệt Hoài, không biết sao lại cảm động muốn khóc.

Một nhà bọn họ sống ở chỗ này, ăn của Cố Nguyệt Hoài, uống của Cố Nguyệt Hoài đã xấu hổ lắm rồi. Nhưng hết lần này tới lần khác, cô lại không thèm để ý chút nào, lúc nào cũng nghĩ đến bọn họ, cô thật sự còn thân thiết hơn cả chị dâu ruột.

Cố Nguyệt Hoài cầm quần áo lên đưa cho cô ấy: "Mau đi thử một chút, xem có gì cần thay đổi thì nhanh chóng nói."

Yến Thiếu Ly há to miệng nhưng chẳng nói nên lời, cuối cùng chỉ có thể cầm quần áo rồi bước cẩn thận trở về phòng.

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.