Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 373: Chương 373




Mấy người Cố Đình Hoài đều ngừng tay, mọi người xung quanh cũng bị Cố Nguyệt Hoài làm cho giật mình.

Hoàng Thịnh bị tạt nước thì nghẹn một hơi, một thùng nước lạnh to thẳng thắp tạt vào mặt anh ta, khiến anh ta nhảy dựng lên, vỗ nhẹ bộ quần áo ướt sũng của mình, chịu đựng đau đớn trên cơ thể hét lên: “Cô làm cái gì thế?”

Cố Nguyệt Hoài nhún vai nói với vẻ mặt vô tội: “Tôi làm cái gì?”

Ngay khi Hoàng Thịnh đang định tức giận mắng chửi, cô đã thu lại biểu cảm trên gương mặt, bình tĩnh nói: “Đánh nhau ẩu đả, mấy người đều là trẻ con sao? Đại đội sản xuất Đại Lao Tử không nhận những kẻ chuyên gây chuyện, nếu còn đánh tiếp, thì đuổi tất cả đi.”

Vẻ mặt của Hoàng Thịnh trầm xuống, cười lạnh nói: “Đuổi đi sao? Dựa vào cô? Một đám nông dân quê mùa thấp hèn!”

Lời nói của anh ta đã đụng chạm vào rất nhiều người, hễ là xã viên có mặt ở đây đều có chút kinh ngạc, vốn Cố Đình Hoài đã đè lửa giận trong lòng xuống nhưng khi nhìn thấy gương mặt đắc ý và biểu cảm tùy ý làm nhục của Hoàng Thịnh. lửa giận trong lòng anh ấy lại bùng lên.

Nguyệt

Vẻ mặt của anh trở nên dữ tợn định bước lên: “Anh nói lại lần nữa xem!”

Bạch Mân đứng bên cạnh Cố Đình Hoài thấy thế vội vàng kéo tay anh ấy lại, cầu xin nói: “Anh cả Cố, đừng đi!”

Nghe thấy giọng nói của Bạch Mân, Cố Đình Hoài dừng một chút quay đầu nhìn cô, anh ấy hít sâu một hơi rồi nhỏ giọng nói: “Vừa rồi em có sao không? Có bị thương không?”

Bạch Mân nhìn thấy những vết bầm tím trên mặt Cố Đình Hoài, cổ họng đau xót, vội vàng lắc đầu.

Anh ấy đã biến thành dáng vẻ này nhưng vẫn quan tâm đến cô ấy, cũng không bởi vì Hoàng Thịnh dây dưa mà nghi ngờ cô ấy, trái lại còn vì bảo vệ cô ấy mà xông lên đánh nhau với Hoàng Thịnh, một người đàn ông như vậy còn có thể nói gì nữa?

Bạch Mân nghẹn ngào, cô ấy hít mũi rồi lấy chiếc khăn tay ra đưa cho anh ấy: “Còn anh thì sao? Anh có đau không?”

Cố Đình Hoài thấy vẻ mặt sắp khóc của cô ấy thì biết cô ấy đang đau lòng cho anh ấy, trong lúc nhất thời cảm giác đau đớn trên người anh ấy đã dịu đi rất nhiều, ngược lại trong lòng lại có cảm giác vui mừng khó tả, anh ấy cảm thấy trái tim của mình đầy đến mức sắp tràn ra ngoài.

Anh ấy nhận lấy cái khăn tay của Bạch Mân, l.i.ế.m đôi môi khô khốc: “Không có việc gì, không đau.”

Dáng vẻ hai người bọn họ tình tràng ý thiếp lọt vào mắt của Hoàng Thịnh, không khác gì đổ thêm dầu vào lửa.

Sắc mặt của Hoàng Thịnh âm trầm đến mức có thể chảy ra nước, giọng nói của anh ta trở nên nham hiểm, lộ ra vẻ bất mãn và tàn nhẫn: “Bạch Mân! Cha mẹ em đã đồng ý cho em hẹn hò với anh, bây giờ em lại cặp kè với thằng đàn ông khác, thế nào? Em chướng mặt Hoàng Thịnh anh sao?”

Nếu không phải Bạch Mân làm bộ làm tịch đối xử lạnh nhạt với anh ta, anh ta còn phải động tay động chân với một người y tá có vẻ ngoài bình thường như vậy sao?

Anh ta cũng không ngờ y tá nhỏ kia thế mà không chấp nhận được chuyện này, không phải chỉ là ngủ thôi sao? Có nhất thiết phải tự sát không?

Nghĩ đến cái xác treo cổ đứng ngắc trong bệnh viện, Hoàng Thịnh cảm thấy cả người khó chịu, hôm nay anh ta cô ý dẫn đám người Vu Kiến Quốc lên huyện uống rượu, không ngờ trên đường về lại gặp Bạch Mân, so với đóa hoa mỏng manh như Bạch Mân, y tá đã c.h.ế.t chỉ là món ăn phụ.

Anh ta say đến mức không thể khống chế được muốn hôn Bạch Mân, ai ngờ lại chọc lấy một kẻ điên như Cố Đình Hoài!

Tuy rằng anh ta nói Bạch Mân chướng mắt anh ta, nhưng trong tiềm thức anh ta lại không nghĩ như vậy, anh ta là người có tiền, nếu không phải lần trước ở bệnh viện suýt chút nữa đã động tay động chân với Bạch Mân, cô ấy có thể bài xích anh ta sao? Đến lượt con ch.ó nhà quê như Cố Đình Hoài sao?

Nghĩ như vậy, sắc mặt của Hoàng Thịnh càng trở nên khó coi, thua bởi một con ch.ó nhà quê khiến cho người ta thật khó chịu.

Bên kia, sau khi nghe xong những lời Hoàng Thịnh nói, vẻ mặt của Bạch Mân thay đổi cô ấy vô thức nhìn về phía Cố Đình Hoài, lại phát hiện người sau hoàn toàn không quan tâm đến lời Hoàng Thịnh nói, khi nhìn thấy cô ấy nhìn anh ấy, anh ấy còn cười chấn an cô ấy.

 

Trong nháy mắt Bạch Mân không còn thấy khẩn trương nữa, cô ấy nắm c.h.ặ.t t.a.y rồi bình tĩnh nói: “Tôi là một người độc lập, cha mẹ tôi đồng ý qua lại với anh, vậy thì anh đi tìm bọn họ đi, ngày nào tôi cũng phải làm việc rất mệt mỏi, không muốn gặp mặt người mình không thích.”

“Đồng chí Hoàng, xin lỗi, tôi thật sự không thích anh.”

Bạch Mân nghiêm túc nói, lại khiến cho Vu Kiến Quốc đã tỉnh rượu không nhịn được bật cười.

Anh ta nhìn thấy Hoàng Thịnh đột nhiên bị đánh, nhịn không được nắm tay xông đến, thậm chí còn không biết toàn bộ câu chuyện, bây giờ nghe được lý do, không khỏi cười trên nỗi đau của người khác, ngày thường Hoàng Thịnh cao cao tại thượng, không ngờ lác này anh ta lại bị cô gái nông thôn quê mùa trong miệng anh ta từ chối, lại cảm giác này chắc là khá phức tạp nhỉ?

Sắc mặt Hoàng Thịnh tái xanh, anh ta nghe thấy tiếng cười của Vu Kiến Quốc thì hét lên: “Cậu cười cái gì?”

Lúc này, Tống Kim An dẫn Vương Phúc thong dong đến muộn.

Vương Phúc đi vào điểm thanh niên trí thức, nhìn thấy trên mặt Hoàng Thịnh, Cố Đình Hoài và những người khác bị thương thì cau mày.

Ông ta thực sự không kiên nhẫn với nhóm thanh niên trí thức đến từ thủ đô này, không quan tâm đến chính sự, dăm ba ngày lại gây chuyện, trong khoảng thời gian này ông ta bận đến mức chân không chạm đất, còn phải dành thời gian để giải quyết chuyện thanh niên trí thức đánh nhau.

Hoàng Thịnh chạm vào vết thương trên khóe miệng, anh ta vênh váo nhìn về phía Vương Phúc, giọng nói rất lạnh lùng: “Bí thư chi bộ! Thanh niên trí thức chúng tôi xuống đây để xây dựng nông thôn, không phải để bị đánh, chuyện này chú định giải quyết thế nào?”

Nếu Bạch Mân đã không biết tốt xấu, vậy thì chờ xong chuyện này sẽ xử lý cô ấy, bây giờ phải xử lý “gian phu” của cô ấy trước.

Trái lại Vương Phúc không hề bị khí thế của Hoàng Thịnh dạo sợ, ông ta liếc nhìn vết thương trên mặt Cố Đình Hoài, lại nhìn Cố Nguyệt Hoài đứng bên cạnh: “Tiểu Cố, cháu đến nói xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, nói tất cả những gì mình nhìn thấy từ khi đến đây ra.

Tống Kim An đứng bên cạnh Vương Phúc, nhìn Cố Nguyệt Hoài không chớp mắt, từ lần anh ta đưa điền tĩnh đi hai người vẫn chưa nói với nhau câu nào, thỉnh thoảng gặp nhau cũng giống như người xa lạ.

Ngược lại Cố Nguyệt Hoài không hề để chuyện này ở trong lòng, cô nói: “Bí thư chi bộ, một cây làm chẳng nên non, chỉ là cãi vã giữa những người trẻ tuổi cũng không nên làm quá, chú về làm việc của mình đi, đây chỉ là chuyện nhỏ mà thôi.”

Tuy rằng Hoàng Thịnh là người ra tay trước nhưng Cố Đình Hoài cũng không chịu thiệt gì, nếu làm lớn chuyện này, còn tổn hại đến thanh danh của Bạch Mân

Hơn nữa, bởi vì chuyện này mà quan hệ của Cố Đình Hoài và Bạch Mân càng kéo gần hơn, Hoàng Thịnh cũng biến tướng là công cụ hỗ trợ.

Sau khi nghe xong lời Cố Nguyệt Hoài nói, Vương Phúc nhìn về phía Hoàng Thịnh: “Thanh niên trí thức Hoàng còn lời gì muốn nói không?”

Hoàng Thịnh cau mày giận dữ nói: “Tôi bị đánh thành như vậy, lẽ nào cứ thế bỏ qua? Hay là nói đại đội sản xuất Đại Lao Tử mấy người liên hợp lại bắt nạt thanh niên trí thức xuống nông thôn như chúng tôi? Lãnh đạo công xã có biết các người bài ngoại như thế không?”

Cố Đình Hoài nghiêng răng đang muốn mở miệng phản bác thì chợt nghe Cố Nguyệt Hoài nói: “Hoàng Thịnh, tôi cho anh ba phần mặt mũi anh còn không biết mình là ai sao? Đi, nếu anh muốn làm lớn chuyện này, vậy thì chúng ta đi báo công an, tìm bí thư chi bộ làm gì?’

“Tôi nghe nói hôm nay có một y tá ở bệnh viện huyện thắt cổ tự sát, anh ỷ vào mình là người thủ đô nên gọi chúng tôi là nông dân thấp hèn, chèn ép chúng tôi, cùng lắm thì chúng tôi giống như y tá đó, lấy một sợi dây thắt cổ cho xong đi.”

“Thanh niên trí thức Hoàng, muốn người khác không biết, có một số chuyện không cần nói quá rõ ràng, anh thấy thế nào?”

Lời nói của Cố Nguyệt Hoài mập mờ không rõ, nhưng không biết tại sao sắc mặt của Hoàng Thịnh lại đột nhiên thay đổi, anh ta nhìn Cố Nguyệt Hoài như thể đang nhìn thấy quỷ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.