Tại quân khu số tám, thành phố Hoài Hải, tỉnh H.
Quân đoàn một lẻ tám, căn tin quân đội.
Yến Thiếu Ngu bưng gà mên ngồi ở một góc, anh mặc quân phục hải quân màu xanh thẳm, đội mũ quân đội cùng màu, mặt mày anh tuấn cũng vô cùng lạnh lùng, không có một ai ngồi cạnh anh, nhìn vào trông vô cùng kỳ quái xen lẫn cô độc.
Mặc dù anh đã khiêm tốn rất nhiều nhưng cũng có rất nhiều người mỗi lần đi ngang đều ngoảnh đầu lại nhìn ngó chỉ trỏ về phía anh.
"Người đó là thiên tài b.ắ.n s.ú.n.g đúng không? Bắn không trượt một phát nào đấy?"
"Hình như là anh ta, thời gian trước vừa mới đến quân khu, cả người đầy thương tích, vô cùng nổi tiếng."
"Cũng không biết đã đắc tội với ai rồi chạy tới quân khu chúng ta lánh nạn?"
"Chậc, số mệnh của chúng ta khác nhau, người ta là người đứng đầu trong nhóm tân bình, muốn phải tránh họa kiểu gì? Với bản lĩnh đó sớm muốn gì cũng phải lộ diện."
"..."
Mọi người đều đang bàn tán, âm thanh không tính là nhỏ nhưng Yến Thiếu Ngu lại mắt điếc tai ngơ, coi như không nghe thấy.
Anh ăn uống qua loa sau đó đi rửa gà mên rồi cất bước rồi khỏi căn tin.
Ánh mắt mọi người dõi theo lúc anh rời đi, có điều âm thanh bàn tán càng kia đã không cần kiêng dè nữa trong giọng nói không hề che giấu sự hâm mộ cực kỳ xen lẫn ghen tị, nếu không phải có giờ giới nghiêm của tân binh khi ăn cơm sợ rằng họ có thể ngồi tám thêm mấy tiếng nữa.
Yến Thiếu Ngu trở lại ký túc xá, tân binh bọn họ là tám người ở cùng một căn phòng, phòng được xây bằng đất nên không tính là quá tốt, nhiều lắm có thể chống gió, thế nhưng ngay cả giữ ấm cũng không thể, mặt đất gồ ghề, lúc đi lại là bụi bay đầy đất, điều kiện vô cùng gian khổ.
Chẳng qua anh lại thích ứng vô cùng tốt, không phàn nàn một tí nào.
Trong ký túc xá còn có một người, anh ta đang nằm ở trên giường gặm bánh ngô, nghe được tiếng động thì xoay người nhìn xuống, dùng giọng điệu quen thuộc nói: "Này Thiếu Ngu, ngày mai là đêm giao thừa, cậu nói xem trong quân đội có cho chúng ta nghỉ nửa ngày hoặc là cho đồ ăn ngon hay không?"
Yến Thiếu Ngu không ngẩng đầu, thờ ơ nói: "Có lẽ có."
Từ nhỏ anh ta đã ở trong quân khu này, đối với điều kiện của nơi này vô cùng quen thuộc, đêm giao thừa không cho nghỉ phép nhưng đội nấu ăn cũng sẽ gói một ít sủi cảo, mỗi người có thể được chia năm sáu cái, coi như là cải thiện thức ăn.
Mạnh Hổ nhíu mày, nhỏ giọng nói thầm một câu: "Có lẽ, cái này cũng tính là trả lời sao?"
Có điều anh ta là người rộng lượng, hoàn toàn nhìn không ra sự lạnh lùng của Yến Thiếu Ngu: "Đúng rồi, còn chưa kịp hỏi cậu, vì sao tới gần Tết Nguyên Đán rồi còn đến bộ đội báo danh? Cậu kết hôn chưa? Có đứa nào chưa? Tết Nguyên Đán không thể quay về mà không nhớ bọn họ à?"
Nguyệt
Nghe Mạnh Hổ lải nhải, Yến Thiếu Ngu mím chặt môi, đôi mắt hoa đào hẹp dài hiện lên sự không kiên nhẫn.
Lúc này, lại có một người đi vào ký túc xá.
Dáng người anh ta cao gầy, trông khá đẹp trai, đặc biệt nổi bật.
"Lam Chương." Dường như Mạnh Hổ có quan hệ với anh ấy tốt hơn một chút, vừa thấy đến anh ấy bước vào đã vội ngồi dậy.
Hạ Lam Chương ngước mắt lên nhìn phía Mạnh Hổ, nhíu mày nói: "Sao cậu lại ăn bánh ngô? Mặc dù cơm của căn tin không quá ngon nhưng vẫn dinh dưỡng hơn bánh ngô, cường độ huấn luyện trong quân đội khá nhiều, cậu đừng có tiết kiệm cái này cái kia đến mức khiến bản thân ngã bệnh."
Khẩu phần ăn của quân nhân chiến sĩ mỗi tháng đều là cố định, gạo và mì đại khái cỡ bốn mươi lăm cân, ngoài nhiêu đó ra, mỗi tháng còn có hai cân thịt và hai cân dầu ăn, tính toán kỹ lưỡng tiền ăn mỗi một ngày cũng tốn khoảng một đến hai hào.
Mặc dù Mạnh Hổ là người gốc ở thành phố Hoài Hải, nhưng mà điều kiện gia đình vô cùng khó khăn, anh ta còn có em trai em gái, anh ta tham gia nhập ngũ cũng vì tiết kiệm đồ ăn, có thể tiết kiệm tiền trợ cấp cố định, mỗi tháng còn có thể thông qua phục vụ xã nhờ gửi đồ về cho gia đình.
Mạnh Hổ thản nhiên vỗ n.g.ự.c của mình: "Không sao, tôi trâu bò lắm."
Hạ Lam Chương thở dài, ngước mắt nhìn về Yến Thiếu Ngu đang cất gà mên và đi lên giường nghỉ ngơi.
Ánh mắt của anh ấy có chút phức tạp, cũng không thể ngờ rằng sau khi đi đến tỉnh H rồi mà còn có thể chạm mặt với ‘người quen’. Nhắc đến chuyện này, Yến Thiếu Ngu có thể được xem như là tình địch của anh ấy, ít nhất trong chuyện thích Cố Nguyệt Hoài thì anh ấy chưa từng phủ nhận.
Hiện giờ, tình địch lại trở thành chiến hữu, cảm giác này thật vi diệu.
Mạnh Hổ cắn một miếng bánh ngô, thắc mắc hỏi: "Lam Chương, sao anh cứ nhìn Thiếu Ngu mãi thế?"
Sắc mặt Hạ Lam Chương cứng đờ, ấp úng nói: "Tôi…tôi không có, không có gì."
Yến Thiếu Ngu không để ý ánh mắt của Lam Chương, vừa mới đặt lưng xuống, có một chàng trai trẻ tuổi ló đầu vào thăm dò, nhìn thoáng qua ba người trong ký nói: "Đoàn một trăm linh tám, Yến Thiếu Ngu, thủ trưởng gọi anh."
Đôi mắt Yến Thiếu Ngu vừa mới khép lại bỗng mở ra, xoay người bước xuống giường đi theo sau chàng trai trẻ.
Vẻ mặt Mạnh Hổ hâm mộ dõi theo bóng dáng Yến Thiếu Ngu rời đi, cho đến khi không nhìn thấy nữa mới nói: "Thật hâm mộ Thiếu Ngu, có bản lĩnh, có năng lực, cậu ấy mới đến quân đội có bao lâu đâu? Cũng đã được thủ trưởng nhớ kỹ rồi, ôi chao."
Anh ta chỉ là một người lính dân sự, có thể dựa vào cố gắng của mình, đáng tiếc, anh ta còn kém Yến Thiếu Ngu rất nhiều.
Hạ Lam Chương nghe xong thì buồn cười, an ủi anh ta: "Trong quân khu này có lẽ cũng chỉ có một như Yến Thiếu Ngu mà thôi, có gì mà đáng để hâm mộ? Không phải tôi cũng giống cậu sao? Sau này chỉ cần cố gắng, một ngày nào đó cậu cũng sẽ được nhìn thấy."
Nghe vậy, Mạnh Hổ liếc anh ấy một cái xem thường, rồi chợt nằm xuống nằm ngủ nhưng không quên thở dài một hơi: "‘Con nhà giàu’ như anh làm sao hiểu được những đứa nhà nghèo như tôi, thôi bỏ đi, càng nói càng đau lòng quá mà."
Nói xong, Mạnh Hổ quay mặt vô tường để lại cho Lam Chương một cặp m.ô.n.g tròn trịa.
Lúc Hạ Lam Chương nghe thấy lời này thì sắc mặt cũng có tí thay đổi, rồi dường như thấy áp lực vô cùng, một lúc sau anh ấy khẽ thở dài rồi bỗng dưng chợt cười khổ, nếu không phải anh trai của anh ấy thích khua chiêng gõ trống thì anh ấy cũng không trở thành ‘con nhà giàu’ ở trong mắt mọi người.
Anh ấy vẫn luôn không hòa hợp với người khác, chỉ duy nhất Mạnh Hổ rộng lượng, tuy rằng suốt ngày hay trêu chọc lẫn nhau nhưng anh ấy cũng không thấy xa cách.
Nhưng mà nếu thật sự nói người luôn giữ khoảng cách với người khác, e rằng tìm hết quân khu này cũng không thể tìm được người thứ hai để so được với Yến Thiếu Ngu.
Bên kia, Yến Thiếu Ngu đã đi đến văn phòng thủ trưởng.
"Thủ trưởng." Yến Thiếu Ngu nhìn không chớp mắt, chào đối phương với một cái chào tiêu chuẩn kiểu nghi thức của quân đội.
Nghe vậy, người đàn ông trung niên đang cầm bút máy viết hồ sơ trên bàn làm việc ngẩng đầu nhìn anh đánh giá thật lâu, chậm rãi nở nụ cười, giọng nói to rõ cởi mở mang theo chút khen ngợi: "Thiếu Ngu, tôi biết cậu đã tham gia quân ngũ từ rất sớm, nhân tài, không tệ."
Người đàn ông gần năm mươi tuổi, tóc hơi bạc nhưng không ảnh hưởng một tí nào đến khí chất mạnh mẽ và điềm tĩnh của ông, một thân quân trang thẳng tắp, trên vai đeo rất nhiều huân chương chiến công, vừa nhìn đã biết đây là một người có địa vị cao.
Mà ông ấy chính là tư lệnh đương nhiệm của quân khu số tám, Từ Xuyên Cốc.
Yến Thiếu Ngu nhìn ông ấy, đôi mắt lạnh lùng, không nói chuyện.
Từ Xuyên Cốc cũng không để ý, ông ấy mở ngăn kéo ra lấy một phần tài liệu từ bên trong đưa qua cho anh: "Trên đường cậu đến tỉnh H bị tập kích, đúng là do Khương Hệ làm, có điều cậu đã đến chỗ này rồi, không cần lo lắng về vấn đề an toàn nữa."
Yến Thiếu Ngu tiếp nhận tài liệu, ngón tay thon dài tùy ý lật qua lật lại, đôi môi mỏng khẽ nở một nụ cười trào phúng.
Lẽ ra anh phải biết từ lâu, Khương Hệ sẽ không bỏ qua cho anh, phát đạn đó đã trúng vào tim anh, suýt chút nữa anh đã không thể sống sót mà đi đến tỉnh H.
Nhưng mà thật kỳ lạ, vết thương nghiêm trọng đến như vậy thế mà lại không ảnh hưởng nhiều đến anh.
Lúc ấy sau khi bị tập kích, anh đã cố gắng hết sức hít một hơi thật mạnh để khoét viên đạn ra, dùng nước ở trong hành lý để rửa sạch miệng vết thương, băng bó một cách qua loa rồi tiếp tục lên đường, trong lòng anh hiểu rõ chỉ cần đến được quân khu số tám thì mình sẽ được an toàn.
Vốn tưởng rằng không thể chống đỡ nổi nhưng lại không ngờ rằng bản thân lại bình yên vô sự đi tới nơi này, thậm chí cũng không cảm thấy chỗ nào không khỏe cả.