Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 378: Chương 378




Nghe vậy, ánh mắt Diêu Mỹ Lệ hơi hâm mộ.

Cô ta giúp Cố Nguyệt Hoài gói gém gọn gàng những đồ cần thiết, lại đưa thêm một nắm đậu phộng, chần chừ nói: “Nguyệt Hoài, tôi có thể đi cùng không? Tôi cũng đã lâu không gặp Thiếu Đường, rất nhớ cô bé.”

Khóe miệng Vạn Thanh Lam co giật, trong lòng không còn gì để nói, đó là nhớ Thiếu Đường sao? Đó rõ ràng là nhớ Cố Đình Hoài rồi.

Cô ấy không nhìn ra Diêu Mỹ Lệ thích Cố Đình Hoài ở điều gì, dù sao hai người cũng không tiếp xúc nhiều.

Cố Nguyệt Hoài nhìn Diêu Mỹ Lệ, đương nhiên cũng nhìn ra tâm tư của cô ta, suy nghĩ một chút, nói một cách ẩn ý sâu xa: “Như này đi, hôm nay có rất nhiều người trong nhà, có thanh niên trí thức của đại đội xuống thôn, còn có đối tượng của anh cả tôi, nếu như cô không ngại nhiều người, có thể quay về với chúng tôi, bây giờ quay về vừa hay kịp gói sủi cảo.”

Biểu cảm Diêu Mỹ Lệ hơi cứng đờ, nhưng thoáng chốc đã biến mất, nhanh chóng trở về bình thường, cười nói: “Được chứ.”

Cô ta không hề có dáng vẻ đau buồn như lần trước Vạn Thanh Lam nghe thấy Cố Đình Hoài đang có đối tượng, sau khi cứng đờ trong nháy mắt, vẻ mặt bèn trở nên vô cùng bình tĩnh, giống như là chỉ nghe thấy một tin tức rất nhỏ không đáng kể.

Cố Nguyệt Hoài hơi nhướng mày, nhìn Diêu Mỹ Lệ bằng ánh mắt hơi đăm chiêu.

Cứ như vậy, vốn dĩ chỉ có hai người quay về lại trở thành nhóm ba người.

Trên đường, Diêu Mỹ Lệ đã hỏi chi tiết về việc đối tượng của Cố Đình Hoài.

Cô ta chớp mắt, trong ánh mắt chứa đầy tò mò, tò mò một cách rất thuần túy, vừa không buồn bã mất mát, cũng không còn tức giận ghen ghét: “Mấy ngày không gặp, anh cả Cố đã có đối tượng rồi, là ai thế? Tôi biết không?”

Nguyệt

Nhắc đến đề tài này, Vạn Thanh Lam cũng nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài.

Đối với đối tượng của Cố Đình Hoài, cô ấy cũng vô cùng tò mò, mặc dù đã buông bỏ rồi, nhưng vẫn rất muốn xem thử người phụ nữ mạnh hơn cô ấy kia rốt cuộc là ai, nếu như không bằng cô ấy, vậy cô ấy thật sự sẽ không phục.

Nhưng mà, mắt thẩm mỹ của mỗi người khác nhau, nếu như Cố Đình Hoài đã đưa ra lựa chọn, cô ấy cũng sẽ không nói thêm điều gì nữa.

Cố Nguyệt Hoài cũng không nhiều lời, chỉ nói: “Là một y tá, tối nay mọi người sẽ biết thôi.”

Mọi người đi một mạch về tới đại đội sản xuất Đại Lao Tử, lúc về đến nhà, Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài đang dán câu đối Tết, người trước thoa keo dán lên, nói: “Thằng ba, em ra xa một chút, xem thử dán có ngay không, cao thấp như nào.”

Cố Tích Hoài làm theo chỉ dẫn, đi xa hơn một chút: “Bên trái, bên trái cao thêm chút nữa, được, được, được rồi! Dán đi!”

“Anh cả, anh ba, cầm đồ này!” Cố Nguyệt Hoài nhìn về phía hai người, hô lên một tiếng.

Cố Tích Hoài vừa quay đầu lại, lúc nhìn thấy Vạn Thanh Lam và Diêu Mỹ Lệ đi hai bên Cố Nguyệt Hoài, hệt như tay trái tay phải, mí mắt giật dữ dội, đưa mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài: Sao em lại dẫn hai cô ấy đến rồi?

Cố Nguyệt Hoài chỉ làm như không nhìn thấy ánh mắt của anh ấy, đưa giỏ nặng trình trịch tới: “Rượu, đường đều đã mua về rồi.”

Cố Tích Hoài nhận lấy, nhìn về phía hai người khách, gật đầu, được rồi bỏ đi, dù sao thì hai người này cũng không có quan hệ gì với anh ấy, người nên buồn rầu là anh cả của anh ấy mới đúng, không biết tối hôm nay sẽ xảy ra chuyện gì hay không, vừa hay được xem kịch.

Cố Tích Hoài nghĩ như thế, tâm trạng rất tốt xách theo đồ quay vào nhà.

Cố Đình Hoài dán xong câu đối, quay đầu lại nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài: “Hở? Đồng chí Vạn và đồng chí Diêu cũng tới rồi à.”

Giọng điệu của anh ấy vô cùng hoà nhã, không có có vẻ lúng túng gì cả, mà bởi vì lý do hôm qua vừa mới xác định quan hệ với Bạch Mân, tâm tình của cơ thể tốt đến mức giống như có thể bay lên, nhìn heo nái của đại đội đều bằng khuôn mặt tươi cười.

Vạn Thanh Lam và Diêu Mỹ Lệ cũng không phải kẻ ngốc, liếc mắt một cái đã nhìn ra trạng thái bây giờ của anh ấy không giống với trước đây.

“Anh cả Cố.” Diêu Mỹ Lệ gọi một tiếng rất khách sáo, không còn dáng vẻ ngập ngừng khó nói như trước đây.

 

Vạn Thanh Lam chua xót trong lòng, chỉ nhìn về phía Cố Đình Hoài và gật đầu, cũng không có ý định gọi tên.

Cố Đình Hoài cũng không để ý, nói: “Mau vào nhà đi, bên trong đều dọn dẹp xong rồi, nhóm người Lôi Nghị đều ở đây, bắt đầu gói sủi cảo ngay, Nguyệt Hoài nấu thêm vài món ăn đi, chúng ta cũng không thể chỉ ăn sủi cảo.”

Cố Nguyệt Hoài gật đầu: “Được.”

Lúc ở Đại Tập cô đã mua một chút thịt heo, thịt bò, nấu hai món ăn vẫn là dư sức.

Ba người vào nhà, Lôi Nghị, Kim Xán, Uông Tử Yên đều ở đây, mỗi người bận rộn chuyện của riêng mình, vốn là xa xứ, thế nhưng bởi vì lý do đều ở lại nhà họ Cố, bầu không khí náo nhiệt đã làm cho bọn họ quên đi nỗi buồn của ly biệt, mỗi một người đều cười nói vui vẻ.

“Nguyệt Hoài về rồi à! Hả, Thanh Lam và Mỹ Lệ đều tới rồi, hôm nay cũng thật đủ náo nhiệt, có vẻ bàn nhà chúng ta không đủ lớn, may mà chị có dự liệu trước, uầy.” Yến Thiếu Ly cười tủm tỉm lên tiếng chào hỏi, sau đó kiêu ngạo tự hào chỉ về phía của góc tối, nơi đó có đặt một cái bàn gỗ rất lớn, đã lau chùi sạch sẽ, không ảnh hưởng việc sử dụng.

Cố Nguyệt Hoài sững sờ: “Bàn của điểm thanh niên tri thức?”

“Ừ, thị lực của Nguyệt Hoài rất tốt! Chị nghĩ hôm nay nhiều người, đều ngồi trên giường thì không được, bèn nghĩ cách, cuối cùng Tiểu Xán nói điểm thanh niên tri thức có bàn, bên đó đều sập rồi, cũng không ai thu dọn, Lôi Nghị đã đi tìm.”

“Nhưng mà, khi tìm thấy thì chân bàn đều rơi mất rồi, vẫn là anh cả Cố đã sửa lại xong.”

“Thế nào, có thể dùng hay không?”

Yến Thiếu Ly càng nhìn cái bàn càng hài lòng, cảm thấy tìm bàn từ trong đống đổ nát của điểm thanh niên trí thức thật là một ý kiến tuyệt vời.

Cố Nguyệt Hoài đi lên lắc bàn, vẫn rất chắc chắn, cô gật đầu hài lòng, nhìn về phía Yến Thiếu Ly: “Rất tuyệt.”

Được khen ngợi, Yến Thiếu Ly giống như cô gái nhỏ, khóe miệng toe toét, vui như hoa nở.

Cố Nguyệt Hoài bưng nhân sủi cảo đã được cắt ngay ngắn đi tới đặt lên trên bàn, nói: “Được rồi, cũng không còn sớm nữa, bắt đầu gói sủi cảo thôi, em nhào bột trước, mọi người gói, sau đó em sẽ nấu thêm vài món ăn.”

Yến Thiếu Ly hoàn toàn đồng ý: “Được!”

Thế nhưng, nói xong vẻ mặt của cô ấy bèn cứng đờ, hơi ngượng ngùng nói: “Nhưng mà, chị không biết gói sủi cảo.”

Uông Tử Yên cảm thấy buồn cười, duỗi tay vỗ đầu cô ấy: “Ha ha, không sao, tôi dạy cô!”

Vạn Thanh Lam không biết gói sủi cảo, Diêu Mỹ Lệ lại là một cao thủ, nhóm gói sủi cảo đã được quyết định như thế, Cố Nguyệt Hoài lấy bột mì ra ngoài, rất nhanh đã nhào bột xong, cứng mềm vừa phải, vừa vặn để cán bột.

Đưa bột cho Diêu Mỹ Lệ và Uông Tử Yên, cô bèn bắt đầu cắt rau chuẩn bị xào rau.

Cô chuẩn bị xào món thịt heo nấu hai lần, vừa mới cắt thịt xong, lại nghĩ tới Cố Chí Phượng, cau mày nói: “Đúng rồi, cha chúng ta đâu?”

Cố Tích Hoài nghe thấy giọng nói, trả lời: “Đến nhà thím Mỹ Hoa rồi.”

Cố Nguyệt Hoài ồ một tiếng, không nghĩ đến việc này nữa.

Không biết qua bao lâu, Cố Chí Phượng đã trở về, nhưng mà về cùng với ông ấy còn có Cố Ngân Phượng, người đi sau vẫn thô tục như trước đây, vừa vào cửa mắt đã bừng sáng, dáo dác nhìn bốn phía: “Uầy, hôm nay thật là nhiều người.”

Dứt lời, lại ngửi mùi, nói: “Bé xào thịt à? Cháu nói xem, tối hôm nay ăn ngon uống ngon, cũng không biết kêu cô hai, chúng ta là người một nhà mà, không phải nên cùng nhau đón giao thừa sao?”

Đang nói chuyện, bên ngoài lại có hai người tới, một người là đàn ông trung niên và một người là một cô gái lớn tuổi hơn Cố Nguyệt Hoài một chút.

Cố Nguyệt Hoài ngoái đầu nhìn sang bọn họ, khẽ thở dài trong lòng một tiếng, theo tính tình không mấy tốt đẹp của cô hai, hôm nay kéo theo người nhà tới chắc chắn là có nguyên nhân, giao thừa yên ấm, e là phải ầm ĩ thành một phiên bản gia đình trò đùa trước mặt mọi người rồi.

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.