Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 379: Chương 379




"Sao cô hai lại đến đây?" Rất rõ ràng là Cố Tích Hoài cũng không chào đón mấy vị khách không mời mà đến này.

Anh ấy nhíu đầu lông mày lại, xoay người nhìn Cố Nguyệt Hoài, trong ánh mắt của hai người trong mắt đều có một chút gì đó khó nói nên lời.

Cái gọi là không có việc thì không đến đến điện Tam Bảo, ngày thường Cố Ngân Phượng đã quen nịnh bợ với người chị cả Nhiếp Bội Lan ở Ủy ban Cách Mạng huyện, tuy rằng không đến mức coi thường Cố Chí Phượng giống Nhiếp Bội Lan nhưng ngày thường cũng rất ít liên lạc.

Cả đám người Lôi Nghị, Vạn Thanh Lam và Diêu Mỹ Lệ đều nhìn nhau, có vài người xa lạ đến đây đột ngột như thế, trên mặt của họ cũng trở nên không được tự nhiên.

Cố Ngân Phượng liếc nhìn mọi người một cái, nghe Cố Tích Hoài nói xong thì cúi mặt xuống, chống cánh tay ngồi xuống ngay hướng đầu giường đặt gần lò sưởi, tỏ vẻ không vui: "Cháu nói vậy là sao? Cô đến nhà em của cô mà cũng phải báo với cháu mới được à?"

Mặt của Cố Tích Hoài trầm xuống, anh ấy vừa muốn nói chuyện thì nhận được ánh mắt ra hiệu của Cố Chí Phượng nhìn sang.

Anh ấy mím môi, liếc mắt xem thường một cái, cũng lười giả vờ mời mọc bọn họ, vén rèm lên tiến vào buồng trong tìm Yến Thiếu Ương.

Cố Ngân Phượng cười đắc ý, nắm một nắm kẹo hạt dưa ở trong đĩa, chợt vẫy tay thân thiện về phía Cố Chí Phượng: "Lão Tứ đến đây, chị nói với em chút chuyện. Hiểu Hoa, Tinh Tinh, đều lại đây ngồi, chúng ta vừa ăn vừa nói."

Nói xong, Cố Ngân Phượng lại vui tươi hớn hở nói với Cố Nguyệt Hoài: "Bé, làm cơm nhiều chút nhé, tối nay chúng tôi ăn cơm ở nhà mọi người, thật vất vả lại đây một chuyến mà hôm nay lại là đêm giao thừa, xào thêm hai món có thịt biết không?"

Giọng điệu của bà ta giống như đây là chuyện đương nhiên làm cho khóe miệng của Vạn Thanh Lam ở một bên co giật, cả người khó chịu.

Cố Nguyệt Hoài cũng không phản ứng đến bà ta, tự mình xào đồ ăn, chờ Cố Ngân Phượng nói ra ý nghĩ của bà ta.

Lúc này Cố Đình Hoài vén rèm tiến vào, anh ấy cau mày, sắc mặt có chút lo lắng nói: "Cha, bé, tới bây giờ mà Tiểu Mân còn chưa lại đây, con chuẩn bị đến đại đội nhờ vả xem xem có chuyện gì hay không."

Ấn đường của Cố Nguyệt Hoài cũng khẽ nhíu, dặn dò anh ấy: "Nếu nhà của cô ấy không cho đến đây thì anh cũng đừng nói thêm gì nhé."

Dù sao thì hiện tại Bạch Mân và Cố Đình Hoài vẫn chưa kết hôn, cho dù là cha mẹ nuôi của cô ấy không cho lại đây thì Cố Đình Hoài cũng không có gì lý do gì để phản đối cả, Cố Đình Hoài nhìn bề ngoài thì giống như một người rất chín chắn, nhưng thực tế khi gặp chuyện thì rất dễ nổi nóng, cô thật sự sợ anh ấy xảy ra chuyện gì trong khi làm phiền đại đội.

Cố Chí Phượng lại không nghĩ nhiều như vậy, gật đầu nói: "Con đi đi, về sớm một chút."

Cố Đình Hoài nghe vậy thì vội vàng ra cửa, có thể ở cùng người mình thích đối với anh ấy mà nói đã là chuyện bất ngờ và sung sướng lắm rồi, hiện giờ không có lúc nào là không muốn ở bên cạnh cô ấy cả, một ngày gặp không đã lo lắng vu vơ.

Anh ấy nghĩ, anh ấy không đợi được tới năm sau, anh ấy muốn giải quyết cho xong vào cuối năm.

Vạn Thanh Lam nhìn thấy bóng dáng Cố Đình Hoài rời đi gấp gáp như vậy thì cười chua xót, nhưng khi quay đầu lại nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của Diêu Mỹ Lệ thì dường như cô ấy cũng không cảm thấy khổ sở, thậm chí ánh mắt đã không còn nhìn vào Cố Đình Hoài nữa rồi.

Cố Ngân Phượng cứ liên tục há mồm phun hạt dưa, hộp hạt dưa cũng nhanh chóng cạn đi, bà ta tò mò hỏi: "Đình Hoài tìm đối tượng sao?"

Nguyệt

Cố Chí Phượng cười ha ha, gật đầu: "Đúng vậy, còn là y tá ở trong bệnh viện của huyện đấy."

Ông ấy cũng giống như tất cả các người cha khác, con trai của mình tìm được một người vợ giỏi giang thì không nhịn được mà muốn khoe ra với người bên ngoài.

Thật vậy, khi Cố Ngân Phượng nghe ông ấy nói xong thì biểu cảm trên mặt có chút ganh tị, nhưng ngược lại khi nhìn thấy đứa con gái Lý Tinh Tinh ở bên cạnh mình thì cũng ho nhẹ một tiếng, có chút đắc ý nói: "Con gái chị cũng không kém, cũng sắp kết hôn, do chị cả giới thiệu đối tượng."

Cho tới nay bà ta đều nghe lời răm rắp đối với người chị cả Nhiếp Bội Lan này, đi theo làm cái đuôi, phục vụ như vậy nên cũng nhận được kết quả tốt.

Cố Nguyệt Hoài tuy nói đang xào rau nhưng lực chú ý của cô cũng dành ra một nửa đặt trên người Cố Ngân Phượng, cô muốn biết hôm nay bà ta đến đây là vì cái gì, nghe được tin Lý Tinh Tinh sắp kết hôn thì đuôi lông mày nhẹ nhàng nhướng lên.

 

Đời trước khi nhà họ Cố gặp chuyện không may, những người bà con thân thích đều sợ hãi tránh không kịp, nhưng ngẫu nhiên cũng biết được tin tức của họ từ miệng của Lâm Cẩm Thư, Lý Tinh Tinh lớn hơn cô hai tuổi, năm nay hai mươi, nhưng cô nhớ rõ là cho tới khi cô đi lên thủ đô thì cô ta cũng chưa kết hôn.

Người chị họ này không thể nghi ngờ là một người thật sự quái dị, ở thời đại đầy trói buộc như hiện giờ mà mãi cho đến sắp ba mươi tuổi cũng chưa kết hôn, cô ta luôn bị người chỉ trỏ nhưng không thèm để ý chút nào, giống như là một nhà sư tu theo trường phái khổ hạnh.

Chuyện đời trước của Lý Tinh Tinh cũng ồn ào huyên náo, nổi tiếng khắp huyện Thanh An.

Nhưng đời này sao cô ta sẽ kết hôn trong khi mới vừa đến hai mươi tuổi?

Xem ra rất nhiều chuyện đều đã thật sự xảy ra thay đổi, chỉ là không biết sự thay đổi này là tốt hay xấu.

Cố Nguyệt Hoài nghĩ như vậy thì lại không tránh khỏi quay đầu nhìn Lý Tinh Tinh một cái.

Người chị họ này nhìn thật giống Cố Ngân Phượng, nếu nói là dễ nhìn thì có vẻ hơn một chút nhưng nếu khen cô ta xinh đẹp thì chưa đủ, nhưng dáng người của cô ta lại mềm mại thướt tha, mặc dù có mặc một chiếc áo khoác nhỏ ở bên ngoài cũng có thể nhìn ra được dáng người rất đẹp, khí chất trầm tĩnh trên người rất hấp dẫn người khác, hoàn toàn khác biệt so với Cố Ngân Phượng chỉ biết gào thét ỏm tỏi.

Từ lúc cô ta đi theo vào cửa thì vẫn không có mở miệng, khẽ rũ mắt ngồi ở bên cạnh Cố Ngân Phượng, cho tới khi bà ta nhắc tới cô ta đã có đối tượng, sắp sửa kết hôn thì cô ta mới siết chặt ngón tay trong vô thức.

Bên này, Cố Chí Phượng nghe Cố Ngân Phượng nhắc tới chị cả Nhiếp Bội Lan thì khẽ thu lại sự tươi cười trên mặt, rất rõ ràng là chuyện lần trước khi đối phương gọi ông ấy dẫn theo Cố Nguyệt Hoài đi đến nhà ăn cơm lại chạm mặt người xấu Chu Phong làm cho ông ta có ác cảm với người chị cả này.

Với ông ấy mà nói, anh chị em từ nhỏ cùng nhau lớn lên tất nhiên quan trọng, nhưng dù sao đi nữa thì cũng không thể so với con gái của mình.

Cố Ngân Phượng khôn khéo và tinh ranh, tuy rằng miệng mồm nhanh nhảu nhưng bản lĩnh quan sát sắc mặt cũng không tệ, nếu không thì cũng không có cách đi theo vuốt m.ô.n.g ngựa nịnh bợ Nhiếp Bội Lan, để bà ta hỗ trợ giới thiệu đối tượng cho Lý Tinh Tinh.

Cố Ngân Phượng nhìn ra được Cố Chí Phượng không thích Nhiếp Bội Lan, trong lòng khinh thường, người sống ở trên đời này, có gì quan trọng hơn so với tiền và lương thực đâu chứ? Bề ngoài của Cố Nguyệt Hoài xinh đẹp mà lại không biết nắm bắt cơ hội, thật sự là ngu ngốc đến cực điểm!

Nói nữa, nếu có ai làm cán bộ cấp cao coi trọng Tinh Tinh nhà bà ta thì bà ta còn muốn thắp vài cây nhang thơm nữa đấy.

Cố Ngân Phượng liếc mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài một cái, cô vén tay áo lên một nửa làm lộ ra cánh tay trắng nõn như ngọc, rõ ràng là đứng ở trước bệ bếp xào rau nấu cơm, lây dính mùi khói tầm thường, nhưng nhìn thấy cô đứng trong làn khói lượn lờ dày đặc như vậy lại làm cho mặt mày của cô càng tinh xảo và xinh đẹp.

Mặc dù là làm một chuyện rất bình thường, rất phàm tục, cũng không có nơi nào không hấp dẫn ánh mắt của người khác.

Cố Ngân Phượng chửi thầm một tiếng, trong lòng lại có chút căm giận bất bình, chỉ là một đứa con gái ở nông thôn, lớn lên xinh đẹp như vậy để làm gì? Được người khác coi trọng cũng không biết lợi dụng vào đó để đòi hỏi nhiều hơn, khuôn mặt này nếu đổi thành khuôn mặt của Tinh Tinh nhà bà ta thì, chậc.

Nhận thấy ánh mắt vừa hâm mộ lại vừa ghen tị của Cố Ngân Phượng thì Cố Nguyệt Hoài cũng nâng tầm nhìn lên nhìn về phía bà ta, vừa vặn nhìn thấy cảnh này.

Cố Ngân Phượng khựng lại một chút, cười ngượng với Cố Nguyệt Hoài rồi xấu hổ chuyển tầm mắt sang nơi khác.

Sau khi bà ta chuyển ánh mắt sang nơi khác thì lại nhìn thấy ánh mắt người đàn ông của mình, ông ta đang liều mạng chớp mắt với bà ta, ý bảo bà ta đừng nói tới mấy chuyện vô ích này nữa, nhanh chóng nói vào chuyện chính quan trọng hơn.

Cố Ngân Phượng cũng không ngốc, cho Lý Hiểu Hoa một ánh mắt an tâm đừng nóng vội.

Bà ta vẫn cảm thấy là ăn cơm trước rồi nói sau, nếu không làm ầm ĩ lên chẳng may không tốt thì chẳng phải là ngay cả cơm đều không được ăn hay sao?

Hiện tại cô gái Cố Nguyệt Hoài này có chút đáng sợ, khi cô nhìn người khác thì tròng mắt đen nhánh, nhìn chòng chọc vào người bà ta làm cho bà ta không dám mở miệng, vẫn là chờ một chút rồi nói sau.

Ai ngờ, bà ta vừa nghĩ vậy thì Cố Chí Phượng đã đột ngột mở miệng nói: "Đúng rồi chị hai, hôm nay chị đến đây có phải có chuyện gì quan trọng hay không? Nếu có thì chị cứ nói, nếu có thể giúp thì khẳng định em sẽ giúp."

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.