Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 384: Chương 384




Cố Nguyệt Hoài vén rèm lên, bước qua ngưỡng cửa, ánh mắt u ám không chút khách sáo mà b.ắ.n về phía Cố Ngân Phượng.

Sở dĩ lần trước cô cho Cố Thiên Phượng mượn tiền, là bởi vì người nọ không nói mấy lời kích động người khác như vậy. Đúng là cũng vì con trẻ mà tính toán hồi lâu, đối phương lại hoàn nhã ôn tồn, nên cô cũng không phải người quá khó khăn.

Nói gì thì nói, lúc trước Cố Thiên Phượng và Cố Ngân Phượng có thể vay tiền xây nhà cho cha cô, dù quá trình có như thế nào cũng coi như một ân tình. Có thể trả thì cô sẽ vui vẻ trả lại, nhưng cô cũng ưa kiểu biến hóa đủ kiểu để mà chìa tay ra đòi của Cố Ngân Phượng.

Sắc mặt của Cố Ngân Phượng xanh trắng đan xen, nắm c.h.ặ.t t.a.y Cố Chí Phượng.

Nhưng bà ta cũng biết Cố Nguyệt Hoài ở trong lòng Cố Chí Phượng có địa vị thế nào, gió lạnh phất vào mặt, bà ta vẫn còn sót lại lý trí, không có nói mấy lời không nên nói như lúc ở trong nhà, mà khóc lóc nói: “Bé, cô là cô của cháu, sao cháu có thể nói với cô như vậy?”

“Quan hệ giữa cô và cha cháu thì cháu biết được bao nhiêu chứ? Hơn nữa, chẳng lẽ cô không phải là con gái của nhà họ Cố sao? Đồ mẹ cô để lại mà tại sao cô không thể chia? Cô mặc kệ, phải chia cho cô một phần! Nếu không thì hôm nay cô sẽ không đi!”

Cố Ngân Phượng càng khóc càng lớn tiếng, rõ ràng đang muốn làm lớn chuyện.

Lúc này Cố Chí Phượng đã phục hồi tinh thần lại, ông ấy nhìn Cố Ngân Phượng, sắc mặt có chút khó hiểu. Dáng vẻ khi còn bé của chị gái đã mơ hồ không rõ, chỉ để lại một bộ mặt tham lam không đáy, khiến trong lòng người ta thấy buồn nôn.

Ông ấy hung hăng hất tay Cố Ngân Phượng ra, đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nói: “Chị hai, cuộc sống nhà em thay đổi đều nhờ có bé, không có liên quan gì đến mẹ. Nếu chị muốn tiền, cũng nên hỏi thăm rõ ràng trước.”

“Bé đã nói chị là người vô ơn, sẽ không cho thì chị mau chóng về đi. Sau này không có chuyện gì thì chúng ta cũng đừng liên lạc nữa, chị nói như vậy, không sợ mẹ chúng ta bò ra khỏi mộ để tới tìm chị sao?”

Trái tim của Cố Chí Phượng thật sự đã nguội lạnh, người c.h.ế.t như đèn tắt, từ nhỏ Cố Ngân Phượng cũng được bà cụ nuôi dưỡng, nhưng bà ta lại chẳng có nửa phần biết ơn. Hiện giờ vì muốn lấy tiền, thậm chí còn muốn dùng danh nghĩa của bà cụ để tới đòi.

Nếu như bà ta chỉ muốn một ít lương thực, ông ấy còn có thể làm chủ mà chia một ít, nhưng bà ta lại đưa ra yêu cầu thế này với lẽ đương nhiên, nhìn thôi đã khiến người ta thấy chán ghét. Đồ bà cụ để lại đều để cho bé, dựa vào cái gì mà bà ta đòi chia chứ?

Cố Nguyệt Hoài ngoái đầu nhìn thoáng qua Cố Chí Phượng, trong lòng yên lặng gật đầu.

Có đôi khi đầu óc của cha cô đúng là hơi quay cuồng, nhưng gặp chuyện liên quan đến cô thì vẫn có thể bình tĩnh xử lý.

Cố Ngân Phượng quá tham lam, lòng bàn tay hướng lên trên cứ như lẽ đương nhiên. Con người này giống như đỉa vậy, lần này chỉ cần cô nới tay thì sẽ có lần sau, lần sau nữa. Sau này còn có rất nhiều chuyện, cô cũng không có thời gian để ứng phó.

Cố Ngân Phượng vừa thấy Cố Chí Phượng cũng không đứng về phía bà ta thì đã biết những gì mình vừa mới nói đều là vô ích. Bà ta có chút tức giận, lạnh lùng nói: “Em dựa vào cái gì mà nói chị như vậy? Em thật sự cho rằng mình có tư cách ư? Là em khiến nhà họ Cố lụi bại, còn làm ông cụ tức c.h.ế.t thì bà cụ có tình cảm gì với em chứ? Còn giả vờ giả vịt?”

Dù sao bà ta cũng lớn lên cùng Cố Chí Phượng, biết rõ nói gì có thể làm tổn thương người kia.

Quả nhiên sắc mặt của Cố Chí Phượng trở nên khó coi, con ngươi lại một lần nữa trở nên đờ đẫn. Chuyện này không khác gì vạch trần ông ấy, mỗi lần nhắc tới đều đau nhói không thôi, nhưng chuyện đã xảy ra, ông ấy còn có thể làm gì để bù đắp?

Vẻ mặt Cố Nguyệt Hoài rất bình tĩnh, nhìn thẳng vào Cố Ngân Phượng: “Chuyện cũ đã qua, chuyện sai trái mà lúc trẻ cha cháu làm, hiện giờ cũng đã trả giá thật đắt. Người đã từng là thiếu gia địa chủ ở tít trên cao, tiếp nhận giáo dục từ nước ngoài, hiện giờ chỉ có thể ở lại cái thôn nho nhỏ này mà lao động, thậm chí vợ cũng chạy theo người khác. Dù sai lầm có lớn hơn đi nữa, ông ấy cũng đã nhận lấy khổ sở rồi.”

“Cô nói những lời này để tổn thương ông ấy, chỉ có thể chứng tỏ việc cô không có chút tình cảm nào với người em trai này thôi.”

“Cố Ngân Phượng, cô đừng hòng nhớ nhung đến chuyện tiền của, mau trở về đi. Mới tết không có muốn mấy người khập khiễng rời đi đâu. Hôm qua mấy người trong nhà chúng cháu vừa mới đánh nhau xong, có lẽ nắm đ.ấ.m còn đang nóng hổi, hay cô tới thử xem?”

Cố Nguyệt Hoài vừa nói xong, đã thật sự bắt đầu suy tính.

Cố Ngân Phượng thay đổi sắc mặt, nghĩ đến mấy thanh niên trẻ tuổi trong nhà, khóe miệng giật giật.

 

Bà ta mỉm cười ngượng ngùng, cố nặn ra nụ cười để níu kéo mọi chuyện. Ai ngờ, bà ta còn chưa mở miệng, Lý Tinh Tinh đã từ trong nhà đi ra. Cô ta lau miệng, gật đầu với Cố Nguyệt Hoài và Cố Chí Phượng: “Cơm ăn rất ngon.”

Nói xong, cô ta quay đầu nhìn về phía Cố Ngân Phượng có vẻ chật vật, cùng với Lý Hiểu Hoa núp sau lưng bà ta im lặng không lên tiếng, bỗng thở dài giống như đã sớm biết kết quả, nói: “Được rồi, trở về thôi.”

Những lời Cố Ngân Phượng vốn dĩ muốn khóc lóc kể lể bỗng nghẹn ở trong cổ họng, thật sự muốn xông lên đánh thật mạnh vào trán của Lý Tinh Tinh, nhưng nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của con gái, bỗng chốc không có dám tiến lên.

Cô con gái này của bà ta, từ nhỏ đã không thân thiết với bà ta, dường như cách nói chuyện và làm việc đều có quy tắc của riêng mình. Cho nên mặc dù là do bà ta tự tay nuôi lớn, nhưng tính cách lại khác nhau hoàn toàn.

Lý Tinh Tinh cũng không để ý tới bà ta, lại gật gật đầu với Cố Chí Phượng và Cố Nguyệt Hoài, lúc này mới xoay người rời đi.

Lý Hiểu Hoa cũng cảm thấy mặt có hơi nóng, kéo Cố Ngân Phượng một cái nhưng thấy kéo không nổi, bèn tăng tốc để đuổi theo con gái.

“Thứ c.h.ế.t tiệt!” Cố Ngân Phượng nhận ra Cố Chí Phượng đang nhìn chằm chằm mình, thầm mắng một tiếng, rồi lắc eo đuổi theo, khí thế ngông cuồng vừa rồi đều đã vụt tắt, trong nháy mắt cũng không có làm loạn kêu gào ở cửa nhà họ Cố.

Một nhà ba người rất nhanh đã biến mất ở trong đường mòn tối đen.

Cố Chí Phượng thở phào nhẹ nhõm, bỗng ông ấy giống như xì hết hơi, ngã ngồi ghế, đưa tay ôm lấy đầu mình, dáng vẻ trầm lặng mà đau thương, dù sao lời nói của Cố Ngân Phượng cũng gây ảnh hưởng rất lớn đối với ông ấy.

Cố Nguyệt Hoài nhìn Cố Chí Phượng, nhẹ nhàng thở dài, rồi ngồi xuống bên cạnh ông ấy.

“Cha, vừa rồi lời con nói cũng không phải nói cho qua loa lấy lệ với Cố Ngân Phượng đâu. Con thật cảm thấy cha không cần phải áy náy như vậy, những năm qua cha cũng chịu khổ không ít, xem như đã trả giá cho chuyện mình từng làm rồi.”

“Vả lại, lúc trước nếu không phải cha làm mất sạch gia sản, hiện tại nhà họ Cố cũng sẽ không được tự do như vậy.”

“Ít nhất trên danh nghĩa chúng ta không phải là địa chủ. Trong phúc có họa, trong họa có phúc, đúng như đạo lý này.”

“Đương nhiên, cái c.h.ế.t của ông cố không thể tránh khỏi việc có liên quan đến cha, cái này con không an ủi cha, về sau nếu cha có đi xuống dưới thì phải thành tâm nhận lỗi với ông ấy. Cả đời này ông ấy chỉ có một đứa con trai là cha, có lẽ sẽ tha thứ cho cha thôi.”

Cố Nguyệt Hoài bình tĩnh nói, lời nói ra lại làm khóe miệng của Cố Chí Phượng co quắp không ngừng.

Ông ấy ngẩng đầu lên, nhìn con gái nhà mình với ánh mắt phức tạp, cảm thấy cảm xúc trong lòng vô cùng kỳ diệu, bỗng chốc đã quên hết mọi bi thương do vừa rồi Cố Ngân Phượng nhắc đến chuyện xưa.

Bỏ đi bỏ đi, người chỉ có một lần chết, người sống mới có hi vọng.

Cố Nguyệt Hoài lại chuyển đề tài, nói: “Cha, năm sau công xã mở lớp học buổi tối, con đã đăng ký với đơn vị, nên buổi tối sẽ về muộn một chút. Sau này cơm tối do mọi người tự giải quyết nhé.”

Cố Chí Phượng nhướng mày: “Lớp học ban đêm? Con học lớp học ban đêm làm gì? Buổi tối trở về cũng không an toàn.”

Cố Nguyệt Hoài chớp chớp mắt: “Dù sao cũng phải làm chút chuyện, nếu không Thiếu Ngu đi rồi, mỗi ngày con đều nhớ anh ấy đến mức ăn cũng không ngon.”

Nghe vậy, Cố Chí Phượng nhíu mày thành hình chữ Xuyên, tức giận trừng cô một cái.

Nguyệt

Cố Nguyệt Hoài cười ha ha, cô cũng không thể nói mấy năm nữa sẽ bắt đầu mở lại kỳ thi đại học được?

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.