Hai đại đội vốn sát bên nhau, nói chuyện một hồi đã đến đại đội Phàn Căn.
So với đại đội sản xuất Đại Lao Tử, kiến trúc của đại đội Phàn Căn có vẻ nghèo hơn một chút, dù là chỗ chăn nuôi hay là văn phòng của đội sản xuất đều trần trụi, từ nơi này có thể nhìn thấy cuộc sống của các xã viên không hề dễ dàng.
Nhà họ Bạch ở phía đông của đại đội, căn nhà vô cùng cũ kỹ, có mấy gian nhà đất nhỏ, gạch được xây bằng bùn đất, trong sân cũng rất lộn xộn. Uông Tử Yên và Kim Xán nhìn Bạch Mân, không thể tin được một cô gái như vậy lại sống ở nơi này.
Bạch Mân nhận thấy ánh mắt của họ, cũng không cảm thấy xấu hổ, chỉ là mệt mỏi, mệt mỏi từ trong ra ngoài.
Từ nhỏ đến lớn, khoảng thời gian thoải mái nhất, vui vẻ nhất, luôn ở bên ngoài ngôi nhà này.
Bạch Mân hít sâu một hơi, cô ấy vừa mới cố chấp đi theo Cố Đình Hoài rời đi, đã chọc giận cha mẹ và Hoàng Thịnh, lúc này trở về không chừng sẽ gặp phải chỉ trích gì đó. Cho dù trong lòng sợ hãi, cô ấy cũng đã chuẩn bị sẵn sàng rồi.
Đúng như lời Cố Nguyệt Hoài nói, cả đời người, luôn phải vì thứ mình muốn mà lựa chọn.
Cô ấy đã có quyết định của mình, sẽ vì nó mà đối kháng đến cùng. Những năm qua cô ấy đã chịu đựng quá quá nhiều, không muốn tiếp tục đi theo con đường mà họ sắp xếp nữa. Cô ấy là một cá thể độc lập, nên có cuộc sống của chính mình, chứ không phải bị nô dịch mãi mãi.
Nghĩ vậy, vẻ mặt Bạch Mân trở nên cứng rắn.
Cô ấy mỉm cười với Cố Nguyệt Hoài, Uông Tử Yên và Kim Xán, giọng nói cảm kích: “Chị tới nhà rồi, mọi người mau trở về đi, còn chậm trễ thì trời sẽ tối hơn nữa đấy. Hôm nay mọi người vất vả rồi, để hôm nào chị mời các em đến tiệm cơm quốc danh ăn cơm!”
Nghe vậy, chân mày của Cố Nguyệt Hoài khẽ nhúc nhích, ngước mắt nhìn về phía Bạch Mân.
Cô biết Bạch Mân không có tự do, ngay cả mỗi tháng khi phát lương cũng do mẹ cô ấy cầm sổ lương đi nhận, chỉ có thỉnh thoảng em trai em gái trong nhà muốn ăn bánh ngọt hay muốn ăn thịt, mới có thể cho cô ấy một ít tiền, để cô ấy tan tầm thuận tiện mang về.
Nếu cô ấy nói muốn mời họ đến tiệm cơm quốc danh thì đồng nghĩa với việc cô ấy đã muốn thay đổi.
Cố Nguyệt Hoài khẽ cười: “Tiệm cơm quốc doanh thì không cần đâu, tiết kiệm chút tiền mua cho mình mấy miếng vải, làm mấy bộ quần áo mới thì tốt hơn, chị xem chị mặc cái gì này? Sau này đối tốt với mình một chút, tiền nên tiêu cho mình thì không thể tiết kiệm.”
Bạch Mân có chút sửng sốt, theo bản năng cụp mắt nhìn bộ đồ trên người mình.
Đột nhiên, cô ấy nở nụ cười, chợt gật đầu thật mạnh: “Ừ!
Cố Nguyệt Hoài xua tay, nói: “Được rồi, trở về đi, chúng em cũng về đây.”
Bạch Mân gật đầu: “Chị nhìn mọi người đi rồi chị vào, mau đi đi.”
Cố Nguyệt Hoài nhìn cô ấy một cái, cũng không nói thêm gì, kêu Uông Tử Yên và Kim Xán cùng đi. Trời đã tối, phòng ốc trong đại đội cũng nhiều, rất nhanh bóng dáng của ba người đã biến mất trước mắt cô ấy.
Bạch Mân xoay người nhìn “Căn nhà” mình lớn lên từ nhỏ, tay nắm thành quyền, nhấc chân đi vào trong sân.
Bên kia, lúc nhóm Cố Nguyệt Hoài vòng qua nhà họ Bạch để rời đi thì nhìn thấy mấy đứa nhóc choai choai tầm mười mấy tuổi đang tụ tập lại để b.ắ.n pháo. Hôm nay là giao thừa, là ngày đón năm mới, cơm nước xong là bạn bè đã hẹn nhau đi ra ngoài chơi, trông rất náo nhiệt.
Ánh mắt Uông Tử Yên nhìn bọn chúng với ánh mắt hâm mộ, cảm thán nói: “Trẻ con thật tốt, không có phiền não.”
Kim Xán phụ họa gật gật đầu, đúng là trẻ con không có phiền não, còn bọn họ thì chỉ có thể đi xa xứ, tới một địa phương hoàn toàn xa lạ để sống một cuộc sống mới, tương lai còn không biết có thể trở về hay không. Cho dù có thể thì chắc cũng xa xôi khó với.
Cố Nguyệt Hoài không nói gì, nhưng theo tầm mắt của họ mà nhìn thoáng qua.
Đi lướt qua bọn họ, trở lại con đường lúc đi tới.
Cố Nguyệt Hoài và hai người họ đi không nhanh cũng không chậm, cầm đèn pin, đi trên con đường nhỏ của thôn quê, cũng mang một nét đẹp yên bình, cho nên cũng không vội trở về, Uông Tử Yên nói: “Nguyệt Hoài, chị Bạch Mân trở về sẽ không sao chứ?”
Nói xong, cô ấy lại chần chờ nói: “Không phải chị ấy nói cha mẹ chị ấy không cho chị ấy đi theo anh cả Cố sao? Vậy sao hôm nay chị ấy đi được? Chắc chắn đã trở mặt với cha mẹ, nói không chừng trở về còn có thể bị đánh, chúng ta cứ đi như vậy có ổn không?”
Vừa nói như thế, Kim Xán cũng có chút lo lắng mà nhíu mày: “Hình như có hơi…”
Cố Nguyệt Hoài mím môi, trầm ngâm một lát, yên lặng lắc đầu: “Chúng ta có thể giúp cô ấy một lần, cũng không giúp được cô ấy cả đời. Cho dù hiện tại quay trở lại, nhìn thấy cha mẹ cô ấy đánh cô ấy thì có thể làm gì chứ? Hôm nay chúng ta không thể nào ở lại đại đội Phàn Căn, vậy chúng ta vừa rời đi, cô ấy vẫn sẽ có kết quả tương tự thôi. Cho nên, cô ấy cần phải tự mình đứng lên.”
“Đừng bận tâm nữa, chúng ta mau về thôi, anh cả còn đang chờ ở cửa thôn, đừng để anh ấy lo lắng.”
Bạch Mân đúng là đáng thương, nhưng chỉ khi bản thân cứng cỏi thì mới có thể thoát khỏi tất cả khó khăn, nếu không sẽ mãi mãi dựa vào cánh chim của người khác, vĩnh viễn cũng không thể thật sự giải quyết phiền toái, thoát khỏi cực khổ, bọn họ thật sự không thể giúp cô ấy.
Họ có tư cách và lập trường gì để ngăn cản cha mẹ người ta giáo dục con cái? Chỉ thêm nực cười mà thôi, huống chi, giải quyết được nỗi lo nhất thời, chờ sau khi bọn họ rời đi, Bạch Mân chắc chắn vẫn sẽ bị trách phạt thậm chí là ngược đãi nghiêm trọng hơn.
Cha mẹ nhà họ Bạch vẫn sẽ xem Bạch Mân là một món hàng có thể tùy ý buôn bán, mà khi hàng hóa có ý thức của mình, còn mang theo cái gọi là bạn bè cùng đến phản kháng bọn họ, sẽ tạo thành hậu quả như thế nào thì không ai biết được.
Đương nhiên, hậu quả này tuyệt đối không phải điều gì tốt đẹp.
Uông Tử Yên và Kim Xán nghe cô nói như vậy, cũng yên lặng gật đầu.
Đúng thật, những chuyện này đều cần Bạch Mân tự mình đi giải quyết, bọn họ không có cách nào đứng bên cạnh cô ấy mãi được.
Ba người vừa muốn bước đi nhanh hơn, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Kim Xán nhát gan, chợt nghe thấy tiếng động, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, không khỏi nắm chặt vạt áo Uông Tử Yên và Cố Nguyệt Hoài. Môi cô ấy run rẩy, nhỏ giọng nói: “Là, là ai vậy?”
Cho dù Uông Tử Yên to gan, tim cũng đập nhanh hơn, nhìn thẳng về phía phát ra tiếng bước chân.
Thật ra tin tức trong thôn cũng không ít, phần lớn toàn nói buổi tối thiếu nữ tuổi xuân đi xuống sông tắm rửa hay lúc đi hóng mát trở về nhà thì bị người ta bắt đến ruộng ngô. Rất nhiều người đã nhìn thấy thường xuyên, đây cũng là chuyện thật sự đã từng xảy ra.
Uông Tử Yên và Kim Xán đã trải qua rất nhiều chuyện ở đại đội Liễu Chi, cũng từng thấy chuyện này.
Cố Nguyệt Hoài lại vô cùng tỉnh táo, cô lật cổ tay, trong lòng bàn tay lập tức có thêm một nắm đá vụn. Cô là người đã quen với việc cảnh giác, trong không gian luôn có một số đồ sắc bén, đảm bảo giúp cô có thể tự bảo vệ mình khi gặp phải bất cứ phiền toái gì.
Tiếng bước chân dần dần tới gần, không bao lâu, một thiếu niên choai choai xuất hiện ở trong vầng sáng mà đèn pin chiếu ra.
Thiếu niên theo bản năng đưa tay che đi ánh sáng chói mắt, cậu ấy còn lui về phía sau nửa bước, dường như cũng bị giật mình, khi mở mắt ra nhìn thấy là Cố Nguyệt Hoài ở trước mặt thì thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn có chút rụt rè không dám tới gần.
Cậu ấy gãi đầu, nhỏ giọng nói: “Chị, chị Tiểu Bạch xảy ra chuyện rồi.”