Cố Chí Phượng nắm thật chặt quả óc chó trong tay, suýt chút nữa đã bóp nát quả óc chó đã nắm nhiều năm.
Ông ấy cúi đầu không lên tiếng, che giấu sự áy náy và bất đắc dĩ trong đôi mắt.
Nếu có thể, ông ấy thật sự không muốn để con gái mình lúc nào cũng gánh vác trách nhiệm trong nhà, ông ấy biết cô muốn đến chỗ ký gửi đổi tiền đến xây nhà, trong nhà có nhiều người, nơi ở cũng không đủ, không thể để kết hôn rồi còn chen chúc ở một chỗ.
Sau một lúc lâu, Cố Chí Phượng nói với giọng hơi khàn khàn: "Phải đi lấy tiền mà bác cả con mượn về đây, xây nhà."
Khi nói ra lời này, thật ra ông ấy cũng rất đuối lý, rốt cuộc người cho mượn tiền cũng là con gái của ông ấy, nếu như chuyện này truyền ra ngoài, không biết sẽ rước lấy bao nhiêu lời chê cười, một nhà nhiều đàn ông lớn lớn bé bé như vậy, toàn hút m.á.u dựa vào người một cô gái.
Cố Nguyệt Hoài biết trong lòng Cố Chí Phượng đang suy nghĩ cái gì, cười nói: "Vậy chuyện này sẽ vất vả cha đi một chuyến rồi."
Thực chất trong lòng cô rõ ràng, trong khoảng thời gian ngắn chắc chắn Cố Thiên Phượng không có khả năng xoay sở tiền, nếu lúc này đi, chẳng qua chỉ là một chuyến tay không.
Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài nhìn nhau, hai người lần lượt nhíu mày, trong lòng có hơi chút hụt hẫng.
Thân là một người anh, đáng lý ra bọn họ nên là người gánh vác trách nhiệm xây nhà, sao có thể để em gái mình làm lụng vất vả?
Sắc mặt của Cố Tích Hoài có chút không vui: "Em muốn đi đâu? Nguyệt Hoài, xây nhà vốn dĩ không phải việc cần em nhọc lòng, em chỉ cần ở yên trong nhà, nên học tập thì học tập, nên đi làm thì đi làm, đừng quan tâm những chuyện này."
Cố Đình Hoài cũng gật đầu thật mạnh, trịnh trọng nói: "Đúng vậy, bé cứ yên tâm ở nhà, mọi chuyện đều có anh cả lo, chờ năm sau anh cả đi tham gia quân ngũ, gửi tiền trợ cấp về hằng tháng, sớm muộn gì cũng có thể tích cóp đủ tiền xây nhà."
Cố Nguyệt Hoài không đáp lại, nói: "Được rồi, mọi người đi ngủ đi, đừng chiếm chỗ ngồi của em."
Cô cầm bồn chuẩn bị rửa mặt, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, nói với Bạch Mân: "Đúng rồi, Tiểu Mân, ngày mai chị đi cùng em đến chỗ nhân dân nhật báo, đăng giấy chứng nhận lên báo còn cần chị đích thân đi một chuyến, sớm xong xuôi sớm yên tâm."
Bạch Mân gật đầu: "Được, sáng mai chị và em cùng đi."
Cố Nguyệt Hoài rửa mặt trở về, đoàn người cũng giải tán, người trở về phòng ngủ của mình ngủ, người ngồi xổm dưới hiên đánh răng, cô mặc quần áo năm trên giường đất, kéo chăn lên đắp cho chính mình, xoay người đối diện tường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Cô cũng thực sự không ngờ rằng hướng đi của sự việc sẽ biến thành như hôm nay, chẳng qua, lúc trước cô thật sự không nên buông tha cho Hoàng Thịnh.
Sau sự việc lần này, không biết Hoàng Thịnh có còn tiếp tục dây dưa không thôi nữa không, nếu tương lai lại xảy ra chuyện gì, vậy sẽ không còn hài hòa giống như hôm nay, cho nên, Hoàng Thịnh không thể sống, anh ta giống như một quả b.o.m hẹn giờ, có thể sẽ kíp nổ bất cứ lúc nào.
*
Ngày hôm sau, Cố Nguyệt Hoài bị tiếng mở cửa đánh thức.
Cô ngồi dậy, liền nhìn thấy Bạch Mân rón ra rón rén đi ra khỏi phòng.
Bạch Mân nhìn thấy bóng dáng mơ hồ trong bóng đêm, hoảng sợ, chợt phản ứng lại: "Chị, chị đánh thức em sao?"
"Sao chị lại dậy sớm thế?" Cố Nguyệt Hoài bước xuống giường đất, gấp chăn lại.
Bạch Mân có chút ngượng ngùng gãi gãi tóc, nhỏ giọng nói: "Có hơi không quen, cả đêm đều không ngủ ngon."
Cô ấy có hơi nhận giường, khi trực ca đêm ở bệnh viện, cũng chỉ ngồi trên ghế chợp mắt trong chốc lát, nếu thật sự muốn nói tiếp, hôm nay xem như lần đầu tiên cô ấy qua đêm ở bên ngoài từ nhỏ đến giờ, cộng với việc tối hôm qua, tâm trạng có chút phập phồng không yên, không ngủ được.
Cô ấy nghĩ hôm nay phải cùng Cố Nguyệt Hoài đi đến nơi công tác, liền dậy sớm chút.
Cố Nguyệt Hoài cũng không hỏi thêm nữa, nói: "Bữa sáng muốn ăn gì không?"
Bạch Mân nói: "Ngày nào em cũng mệt mỏi, gần đây chị cũng không đi làm, mấy bữa ăn gần đây cứ để chị tới làm đi, giữa trưa cũng có thể chuẩn bị cho anh cả em đưa qua cho em, như vậy được chưa?"
Giọng nói của cô ấy có chút thấp thỏm, nghĩ lại cũng đúng, bỗng nhiên thay đổi nơi ở, cho dù định lập tức kết hôn với Cô Đình Hoài, nhưng trước sau vẫn là loại cảm giác ăn nhờ ở đậu, không làm chút gì đó khó tránh khỏi việc không được tự nhiên.
Cố Nguyệt Hoài thấu hiểu sâu sắc, dù sao thì kiếp trước cô cũng là người sinh sống ở nhà họ Tần một thời gian.
Cô nói: "Được rồi, vậy em cũng không khách khí với chị nữa, chị cũng thấy đấy, lương thực trong nhà em đều ở trong phòng, khi nào nấu cơm chị đều có thể đi lấy, đợi lát nữa có cần em lên kêu anh trai em không, không phải hôm nay các anh muốn đến công xã lấy giấy chứng nhận kết hôn sao?"
Giấy chứng nhận kết hôn lúc này thực chất chính là một món đồ như tờ giấy khen, nhưng cũng có hiệu lực về mặt pháp lý.
Bạch Mân đỏ mặt, ngập ngừng nói: "Anh ấy, anh ấy chắc là mệt lắm, nếu không thì ngày mai đi, ngày mai cũng được."
Cố Nguyệt Hoài nhướng mày, vừa định nói chuyện, cửa phòng buồng trong liền mở ra, Cố Đình Hoài vừa mặc quần áo thường vừa đi ra ngoài, nhìn thấy Bạch Mân, tinh thần sáng láng nói: "Anh sẽ đi cùng các em, Tiểu Mân, hôm nay chúng ta liền đi đăng ký kết hôn, được không?"
Ánh mắt Bạch Mân cũng sáng lấp lánh, nhìn anh ấy với gương mặt dịu dàng, gật đầu.
Cố Nguyệt Hoài cong môi cười, lấy từ trong phòng ra chục quả trứng gà, nói: "Hôm nay là ngày lành chúng ta mấy trứng gà ăn đi, bổ sung thêm chút dinh dưỡng cho mọi người, chị dâu tương lai, bữa sáng sẽ giao cho chị đấy."
Xưng hô này của cô, lại khiến gương mặt Bạch Mân trở nên đỏ chót.
Khi còn ở nhà Bạch Mân thường xuyên chăm lo một ngày ba bữa cho gia đình, ngoại trừ lúc bận rộn công việc, những thời điểm khác đều tồn tại như bảo mẫu ở trong nhà, quanh năm suốt tháng, việc nấu cơm tự nhiên là một món nghề rất giỏi.
Bữa sáng cô ấy nấu cháo, nấu trứng gà, lại xào khoai tây sợi và cải thảo, sự kết hợp cũng coi như là cân đối dinh dưỡng.
Cố Nguyệt Hoài vừa múc bữa sáng vào trong chén, bên ngoài liền vang lên tiếng đập cửa.
Cô nhíu nhíu mày, nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, luôn cảm thấy mới sáng sớm thế này chắc chắn không có chuyện gì tốt lành.
"Ai vậy?" Cố Đình Hoài đứng dậy đi mở cửa, vừa đi ra cửa vừa kêu lớn.
Cánh cửa kêu kẽo kẹt mở ra, hai người đập vào trong mắt khiến sắc mặt Cố Đình Hoài lập tức tối sầm: "Anh tới đây làm gì?!"
Nguyệt
Giọng điệu tức giận của anh ấy khiến Cố Nguyệt Hoài khựng lại, đặt chén đũa xuống rồi đi qua, liền nhìn thấy gương mặt xanh tím đan xen của Hoàng Thịnh, gương mặt này cũng không phải do cô đánh tôi hôm qua, xem ra "thiếu gia" cũng có khắc tinh, bị dạy dỗ rồi.
Người đã dạy dỗ anh ta tự nhiên cũng tới.
Ánh mắt Cố Nguyệt Hoài nhìn thoáng qua, nhìn Tống Kim An đứng thẳng như tre với gương mặt xấu hổ bên cạnh Hoàng Thịnh.
Đôi con ngươi màu nâu nhạt của anh ấy tràn đầy áy náy, giọng nói hơi khàn khàn: "Biên tập Cố, xin lỗi, vốn dĩ tối qua tôi định mang Hoàng Thịnh đến đây xin lỗi, nhưng giờ giấc đã quá muộn, hôm nay đến cửa, là muốn nói một tiếng xin lỗi với đồng chí Bạch."
"Mấy năm nay Hoàng Thịnh càn rỡ quen thói, cũng là do tôi không giám sát kỹ càng nên mới khiến anh ta làm sao, tôi xin lỗi."
Khi Tống Kim An nói những lời này, sắc mặt của Hoàng Thịnh cực kỳ khó chịu, môi anh ta giật giật, định cãi lại, nhưng khi nghĩ đến người bên cạnh là Tống Kim An, những lời quát lớn đều nghẹn lại trong cổ họng, gương mặt giật giật, đau đớn không thôi.
Nỗi đau đớn như này không hiểu sao khiến anh ta nhớ đến sự đau đớn khi bị Cố Nguyệt Hoài hành hung ngày hôm qua, nhưng kỳ lạ chính là, trên lưng anh ta không có bao nhiêu vết thương, cho dù quần áo đã thấm đẫm máu, nhưng thực thế lại không bị thương tổn gì nhiều.
Cố Đình Hoài nắm c.h.ặ.t t.a.y thành quyền, chỉ cần nghĩ đến ngày hôm qua Bạch Mân đã tuyệt vọng đến mức nào, anh ấy liền hận không thể g.i.ế.c Hoàng Thịnh trước mặt.
Không biết có phải Cố Nguyệt Hoài cảm nhận được sát ý mơ hồi sôi trào trên người Cố Đình Hoài hay không, hàng lông mày của cô nhíu lại, sợ lúc này anh ấy làm ra việc ngốc nghếch gì, môi đỏ hé mở, nói với Tống Kim An và Hoàng Thịnh bằng giọng điệu lạnh băng: "Cút đi!"