Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 400: Chương 400




Cố Nguyệt Hoài hơi giật mình, nhìn khuôn mặt đau khổ của Ngụy Lạc, không biết nên nói gì an ủi bà ấy.

Mặc dù Lý Nguyên lớn tuổi hơn, nhưng ăn mặc chỉnh tề, dáng dấp đàng hoàng, có thể thấy khi còn trẻ ông ta rất đẹp trai.

Gặp phải tra nam là chuyện bình thường, kiếp trước cô cũng bị Nhậm Thiên Tường hại gần nửa đời người, nhưng sau đó gặp được Yến Thiếu Ngu cứu nửa đời sau của cô, cho nên, chưa đi đến cuối, không ai biết được kết quả.

Đương nhiên, một cô gái mười bảy, mười tám tuổi như cô nói lời này với Ngụy Lạc là rất kỳ quái, bà ấy phải tự mình hiểu, nhưng nghĩ tới Lý Nguyên vừa mới vô cùng đắc ý rời đi, cô cảm thấy Ngụy Lạc cả đời cũng không thể thoát khỏi vũng lầy này.

Ngụy Lạc thấp giọng nói: “Tôi cảm thấy ánh mắt ông ta nhìn cô không đúng lắm, sau này nếu gặp phải ông ta, cô đi đường vòng đi."

Cố Nguyệt Hoài không lên tiếng trả lời, suy nghĩ một lúc, hỏi: "Tổng biên tập có một đứa con à?"

Ngụy Lạc sửng sốt, theo bản năng gật đầu: "Đúng vậy, tôi có một đứa con trai, sao thế?"

Cố Nguyệt Hoài nhìn bà ấy, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Dựa theo tuổi tác của tổng biên tập, chắc hẳn con trai cũng không còn nhỏ nữa, cái gì nên biết đều biết, bà cứ giấu cậu ấy, để Lý Nguyên tống tiền hết lần này đến lần khác, vậy không lý trí đâu."

“Tổng biên tập vì con trai hy sinh nhiều năm như vậy, thật sự là vì muốn tốt cho cậu ấy sao?”

"Bà có nghĩ tới, nếu một ngày cậu ấy biết những chuyện này, sẽ như thế nào chưa?"

"Cậu ấy sẽ cảm thấy áy náy, xấu hổ với bà, cảm thấy tất cả là vì cậu ấy, nên bà mới trở nên hèn mọn và tuyệt vọng như vậy. Đến khi đó, cậu ấy khó tránh sẽ có một số suy nghĩ cực đoan, nói không chừng vừa nhìn thấy bà đã cảm thấy đau khổ."

"Bà nên kể tất cả mọi chuyện cho cậu ấy biết. Thứ nhất, bà có thể ngăn sự làm phiền của Lý Nguyên, thứ hai, con trai bà cũng có thể trưởng thành hơn, trở thành người bảo vệ bà. Hơn nữa, bà cũng phải có cuộc sống của mình, lẽ nào cứ cả đời như vậy ư?"

"Tổng biên tập, mong bà suy nghĩ cho kỹ."

Giọng nói Cố Nguyệt Hoài không nhanh không chậm, cô không muốn khiến Ngụy Lạc cảm thấy đường đột, cũng không muốn bà có cảm giác là cô đang xen vào chuyện của người khác, mặc dù từ lúc mở miệng cô đã vượt quá giới hạn, nhưng cô vẫn muốn giúp bà ấy một tay.

Mười năm trước, Ngụy Lạc đã dũng cảm đệ đơn ly hôn, điều này đủ cho thấy bà ấy là phụ nữ thời đại mới, có thể bộc lộ tài năng giữa rất nhiều đàn ông, trở thành tổng biên tập Nhật Báo Quần Chúng, cũng chứng tỏ năng lực của bà ấy.

Một người phụ nữ ưu tú như vậy, mà bị một kẻ cặn bã liên lụy cả đời, đúng là khiến người khác không đành lòng.

Ngụy Lạc quả nhiên bị lời nói của cô thuyết phục, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt lay động, giống như đang nghiêm túc suy nghĩ lời nói của cô.

Cố Nguyệt Hoài gật đầu chào Ngụy Lạc, rồi xoay người rời khỏi phòng làm việc.

Ngụy Lạc ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của cô, mím môi, ánh mắt dần dần trở nên kiên định.

*

Lúc Cố Nguyệt Hoài trở lại tổ số ba, đã nhìn thấy Vạn Thanh Lam đang viết bản thảo đăng báo.

Cô ấy và Hoàng Bân Bân đã trở lại bình thường, cả hai đều bắt đầu tập trung vào công việc.

Cố Nguyệt Hoài vỗ vỗ vai Vạn Thanh Lam: "Chuyện này giao cho cô nhé."

"Yên tâm, đảm bảo không để các cô thất vọng!" Vạn Thanh Lam không ngẩng đầu lên, cây bút trong tay chuyển động liên tục, từng dòng chữ rơi trên mặt giấy, liên quan đến chuyện gia đình Cố Nguyệt Hoài, cô ấy sẽ hết lòng.

Buổi sáng chớp mắt trôi qua.

Vạn Thanh Lam vươn vai một cái, quay sang Cố Nguyệt Hoài nói: "Trưa chúng ta ăn gì?"

 

Cố Nguyệt Hoài không kén chọn, tùy ý nói: "Chúng ta ăn một bát mì đi."

"Ừ, chúng ta đi thôi." Vạn Thanh Lam gật đầu, nhân lúc Hoàng Bân Bân còn chưa kịp phản ứng, đã nắm lấy cánh tay Cố Nguyệt Hoài bỏ chạy. Hoàng Tân Bân cầm một chồng bản thảo trong tay, nhìn bóng lưng chạy trốn của Vạn Thanh Lam, lắc đầu cười khổ.

 

Hai người đi thẳng đến tiệm cơm Quốc Doanh, gọi hai bát mì vằn thắn.

Lương thực khan hiếm, tiệm cơm Quốc Doanh kinh doanh rất ế ẩm, trước kia đầy ắp người, nhưng bây giờ chỉ còn hai bàn có người ngồi. Vừa ngồi xuống, Vạn Thanh Lam liền thở phào nhẹ nhõm, cầm cốc nước trên bàn uống ừng ực.

Cố Nguyệt Hoài nhìn cô ấy, chậm rãi uống một ngụm nước: "Cô sợ Bân Bân thế cơ à?"

Vạn Thanh Lam nặng nề lắc đầu, thở dài nói: “Không phải là tôi sợ, chỉ là tôi cảm thấy căng thẳng khi ở bên anh ấy. Rõ ràng tôi không làm gì sai, nhưng quan hệ giữa hai chúng tôi không thể nào trở về như trước kia được nữa."

Giọng điệu của cô ấy có chút bất lực và có chút mờ mịt.

Cố Nguyệt Hoài hơi nhướng mày: "Cô không định đáp lại anh ấy à?"

Vạn Thanh Lam mím môi, nhỏ giọng nói: “Tôi đã từ chối rồi.”

Nói xong, cô ấy cụp mi xuống, lơ đãng nói: “Vốn chúng tôi không phải là người cùng một đường, không hợp nhau. Tôi định bụng tìm một người hiền lành trung hậu, nhìn vừa mắt, không quan trọng là người nông thôn hay là người thành phố, chỉ cần tôi thích là được."

“Mặc dù tôi cảm thấy Hoàng Bân Bân so với người khác cũng không tệ, nhìn cũng đẹp trai, nhưng tôi lại không có cảm giác đó."

"Chuyện tình cảm không thể dựa trên cảm xúc mơ hồ mà đưa ra quyết định được, đúng không? Cô nhìn anh cả cô và chị Bạch Mân đi, tình cảm hai người tốt biết bao, hơn nữa chị ấy còn có một cô em gái chồng tốt như cô, haiz, đúng là mỗi người mỗi số phận, ghen tị thật đấy."

Cố Nguyệt Hoài nhìn cô ấy, nhìn thái độ cởi mở của cô ấy cũng biết là cô ấy đã từ bỏ.

Có điều, việc cô ấy không đồng ý với Hoàng Bân Bân ngược lại nằm ngoài dự liệu của cô, từ giọng điệu lúc sáng của cô ấy có thể thấy rõ cô ấy có ý định đó, chỉ có thể nói, tâm tính của cô ấy đã khác, cô không còn là Vạn Thanh Lam vô tư và dũng cảm như trước nữa.

Cô ấy rất nghiêm với chuyện tình cảm, suy nghĩ cũng nhiều, cân nhắc đến cả gia đình, cha mẹ,...

Mặc dù cảm thấy có hơi tiếc cho Hoàng Bân Bân, nhưng chuyện tình cảm mà, không ai hiểu rõ được hết, tin rằng một ngày nào đó hai người họ sẽ gặp được người phù hợp với mình, dù sao, cả hai đều là người rất tốt.

Cố Nguyệt Hoài cười an ủi: "Cô tốt như thế, sau này sẽ gặp được người cô thích và phù hợp với cô hơn thôi."

Nghe thế, hai mắt Vạn Thanh Lam sáng lên: “Cô thật sự cảm thấy tôi tốt ư? Vậy hay là cô giới thiệu cho tôi một người đi?"

Cố Nguyệt Hoài cười ha ha nói: "Tôi chỉ có hai người anh trai, không quen biết thanh niên nào khác. Nếu không cô nhờ Mỹ Lệ giới thiệu cho cô một người đi, cô ta thường xuyên ở xã cung ứng, tiếp xúc với nhiều người."

Vạn Thanh Lam bĩu môi, đột nhiên nghĩ tới gì đó, nhíu mày nói: “Nguyệt Hoài, cô có cảm thấy, Mỹ Lệ có gì đó không đúng không? Khi đó suốt ngày nói thích anh cả Cố, nhưng khi biết anh ấy có người yêu rồi, cũng không có vẻ gì là buồn cho lắm."

Lúc này, mì vằn thắn đã được bê lên.

Vạn Thanh Lam nói xong, ăn một miếng, mơ hồ nói: “Tôi cảm thấy cô ta có rất nhiều vấn đề, lòng dạ cũng sâu, tốt nhất cô nên chú ý một chút.”

Cố Nguyệt Hoài hơi khựng lại, cô không ngờ ngay cả Vạn Thanh Lam cũng nhận ra sự bất thường của Diêu Mỹ Lệ.

Cô cầm đũa lên, ung dung nhìn cô ấy: “Cô lo ít thôi, tóc cũng sắp rụng hết rồi kìa."

Khóe miệng Vạn Thanh Lam giật giật, ngẩng đầu trừng mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài, đây là nỗi đau của cô ấy, tuổi còn trẻ mà đã rụng tóc.

Nhất thời, Vạn Thanh Lam biến nỗi buồn, tức giận thành cơn thèm ăn, ăn hết một bát mì vằn thắn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.