Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 401: Chương 401




Vạn Thanh Lam ăn xong, lau dầu bóng loáng trên miệng: “Đúng rồi, tôi còn chưa hỏi cô, cô xin nghỉ làm gì?”

"Hôm nay chúng ta sẽ bắt đầu học buổi tối, không học tập chăm chỉ suốt ngày muốn xin nghỉ ra ngoài chơi là không được. Đương nhiên, nếu cô bận lo chuyện hôn lễ cho anh cả Cố và chị Bạch Mân, thì xem như tôi chưa nói gì, bởi vì tôi cũng phải xin nghỉ để tham dự!"

Nói xong, Vạn Thanh Lam cười lớn, mất hết cả hình tượng một cô gái xinh đẹp.

Cố Nguyệt Hoài không nói một lời, nhìn chằm chằm cô ấy một lúc, khiến Vạn Thanh Lam dựng tóc gáy, buồn bực nói: "Cô làm gì thế?!"

Cố Nguyệt Hoài tặc lưỡi: "Tôi chỉ tò mò thôi, một đồng chí nữ phóng khoáng táo bạo như cô, không biết sau này ai là người có phúc đây."

Khóe miệng Vạn Thanh Lam giật giật, sao không nghe ra sự trêu chọc trong giọng nói của cô chứ?

Cô ấy tức giận nói: “Thôi đi, cô đừng lấy tôi ra trêu đùa nữa. Nếu tôi muốn tìm một người kết hôn thật, cô cho là tôi không tìm được sao? Nói gì tôi cũng xem như là xinh đẹp, công việc ổn định mà? Còn sợ không tìm được người cưới tôi chắc?"

Cố Nguyệt Hoài gật đầu, không thành thật nói: "Đúng đúng, cô nói có lý."

Vạn Thanh Lam bĩu môi, vẻ mặt không vui, uống một ly nước.

 

Có điều, cái mồm của Vạn Thanh Lam không bao giờ dừng được, nếu cô ấy đã muốn thì có thể tìm đủ đề tài trên trời dưới đất.

Cô ấy chớp mắt, tò mò hỏi: "Nguyệt Hoài, chị Bạch Mân và gia đình chị ấy rốt cuộc có chuyện gì thế? Không phải hôm qua vẫn còn khá tốt à? Sao hôm nay nói đoạn tuyệt quan hệ là đoạn tuyệt quan hệ thế? Có phải trong đó có chuyện gì tôi không biết không?"

Cố Nguyệt Hoài ăn một miếng mì, nâng mí mắt: "Nói gì chị Bạch Mân cũng là chị dâu cả tương lai của tôi, tôi có thể buôn chuyện nhà chị ấy cho cô nghe chắc? Được rồi, cô bớt tò mò đi, chưa đủ thì ăn thêm một bát nữa, bịt miệng lại."

Vạn Thanh Lam nghe vậy, mặt đỏ lên, một lúc sau lại hỏi thêm một câu: “Vậy hay là chúng ta nói về chuyện của Lưu Tường và Bùi Dịch nhé?”

Cố Nguyệt Hoài còn chưa kịp mở miệng, cô ấy đã nói: "Cô nói xem, điều kiện nhà Bùi Dịch tốt như thế, trở về thành phố Chu Lan rồi sẽ càng sống thoải mái hơn, Lưu Tường đi theo là có chuyện gì? Cô ta thật sự cho là mình có thể gả cho Bùi Dịch, sống một cuộc sống tốt đẹp sao?”

"Hay là chúng ta cá cược đi? Tôi nghĩ qua mấy ngày là cô ta sẽ mặt xám mày tro trở về."

"Nguyệt Hoài, Nguyệt Hoài tốt, cô nói chuyện với tôi đi, cô nghĩ, Bùi Dịch và Lưu Tường có thể thành không?"

Vẻ mặt Vạn Thanh Lam lo lắng, háo hức nhìn Cố Nguyệt Hoài, giống như không nhận được câu trả lời là không thoải mái.

Cố Nguyệt Hoài không để ý đến cô ấy, Bùi Dịch và Lưu Tường thì liên quan khỉ mốc gì đến bọn họ? Cô không muốn tiếp tục loại đề tài vô bổ như vậy, lúc này chỉ muốn ăn cho nhanh, rồi quay lại làm việc.

Vạn Thanh Lam thấy cô im lặng, chậm rãi nhai nuốt, không khỏi thở dài.

Cô ấy rất thích ở chung một chỗ với Cố Nguyệt Hoài, nhưng người này lại quá yên tĩnh, quá kỷ luật, khác với cô ấy, có lúc muốn trò chuyện với cô nhiều hơn, nhưng cậy mãi cũng không ra chữ nào, có thể khiến người ta tức chết.

Vạn Thanh Lam chống cằm, cẩn thận quan sát Cố Nguyệt Hoài.

Cô cầm đũa từ từ ăn mì vằn thắn, rõ ràng là hai người ăn cùng nhau, cô ấy xì xụp một lúc là xong, còn Cố Nguyệt Hoài vẫn đang chậm rãi nhai, bình tĩnh đến đáng sợ.

Tâm lý quá tốt, không bị người khác ảnh hưởng là cô đã thành công hơn một nửa.

Vạn Thanh Lam suy nghĩ một lúc, trong đầu hiện lên hình bóng của Hoàng Bân Bân, cô thầm mắng một tiếng, vội vàng xua người đó đi.

Cô ấy đã ra quyết định, thì không hối hận, cô ấy và Hoàng Bân Bân định trước là sau này ngay cả bạn bè cũng không làm được nữa.

 

Đột nhiên, mắt Vạn Thanh Lam chợt lóe lên, nghĩ đến một "bí mật" mà cô chưa nói với Cố Nguyệt Hoài, lập tức thần bí nhìn cô, nói: "Có chuyện này, cô biết không? Tin đồn mới nhất, liên quan đến giáo viên lớp học ban đêm của chúng ta!"

Cố Nguyệt Hoài ăn xong miếng mì cuối cùng, nhấp một ngụm canh, hơi nhướng mày: "Giáo viên lớp học ban đêm?"

Cô không biết thật, lúc đầu tin tức lớp học ban đêm cũng là nghe Vạn Thanh Lam nói, có điều, có thể làm giáo viên lớp học ban đêm, dạy các viên chức trong đơn vị, có thể thấy người giáo viên này cũng có chút lai lịch, ít nhất cũng phải là sinh viên đại học nhỉ?

Kiếp trước cô học trung học cơ sở ở công xã, còn chưa tốt nghiệp đã bỏ học, đây cũng là điều cô muốn thay đổi ở kiếp này.

Năm 77, kỳ thi tuyển sinh đại học được mở lại, một số lượng lớn học sinh bộc lộ tài năng, trở thành sinh viên đại học có giá trị cao, đến các trường đại học danh tiếng khác nhau, bước vào một con đường rộng mở, cho dù cô không mưu cầu vì tiền đồ của mình, cũng muốn có một tấm bằng tốt.

Đã sống trở lại, có cơ hội này, vậy tại sao không nắm bắt chứ?

Công xã mở lớp học ban đêm, giáo viên được mời chắc chắn phải có trình độ trung học phổ thông trở lên, nếu không sẽ không dạy nổi người khác.

Có điều, trình độ văn hóa của công nhân viên chức trong nhà máy không đều nhau, có thể phải tham gia lớp học xóa mù chữ vài ngày, để giáo viên biết trình độ của mỗi người, sau đó chia lớp giảng dạy.

Nói thật, chủ đề này hấp dẫn hơn nhiều so với chuyện của Lưu Tường và Bùi Dịch.

Nhìn thấy mình đã thành công thu hút được sự tò mò của Cố Nguyệt Hoài, Vạn Thanh Lam cười đắc ý nói: "Ăn xong chưa? Đi thôi, chúng ta vừa đi vừa nói, bảo đám khiến cô kinh ngạc!"

Cố Nguyệt Hoài nhìn cô ấy, không nói gì, đứng dậy cùng cô ấy trở về đơn vị.

Trên đường đi, Vạn Thanh Lam kể cho Cố Nguyệt Hoài nghe tin đồn mình nghe được.

Cô giật mình, có chút kinh ngạc nói: “Cô nói là, giáo viên dạy lớp học ban đêm của chúng ta là con trai của tổng biên tập Ngụy?"

Cô thực sự không ngờ, mình sẽ bị sốc hai lần liên tiếp vì một người trong một ngày.

"Đúng vậy, Lý Hướng Tiền đó đúng là không đơn giản, tuy mới hơn hai mươi tuổi, nhưng đã tốt nghiệp trường danh giá, mấy năm này làm việc ở Hương Giang, năm nay mới trở về. Nghe nói cậu ta chủ động xin công xã đến làm giáo viên lớp học ban đêm của chúng ta."

Vạn Thanh Lam nhỏ giọng nói với Cố Nguyệt Hoài, khi nhắc đến Lý Hướng Tiền, trong lời nói khó giấu được sự phức tạp.

Cố Nguyệt Hoài nghĩ tới tình trạng của Ngụy Lạc và Lý Nguyên, khẽ nhấp môi đỏ mọng: "Cô gặp Lý Hướng Tiền chưa?"

“Sao có thể?” Vẻ mặt của Vạn Thanh Lam kiểu 'cô đang đùa tôi à'.

Cô ấy khoanh tay trước ngực, giọng cảm khái nói: “Trong đơn vị chúng ta ai cũng biết tổng biên tập có một người chồng cũ luôn làm phiền bà ấy, thường xuyên đến đòi tiền, thậm chí có lúc còn dẫn cả chủ nợ theo, ầm ĩ đến rất khó coi."

“Cuộc sống của tổng biên tập khá đơn giản. Lúc đầu tôi còn tưởng bà ấy không có chồng, không có con. Sau này, nghe mọi người nói mới biết tổng biên tập có một người con trai, còn rất giỏi, vì đứa con này, những năm qua bà ấy cũng chịu đựng rất nhiều."

“Nhắc đến cũng thật đáng thương, Lý Hướng Tiền đó cũng là một kẻ ngốc, mấy năm nay đều ở ngoài, không hề quan tâm đến chuyện gia đình, nếu chú ý hơn, tổng biên tập đã không bị lão khốn nạn kia bắt nạt thành ra như thế."

Vẻ mặt Vạn Thanh Lam rất phức tạp, vừa có chút chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vừa có chút tức giận.

Cô ấy bĩu môi nói: “Tối nay tôi muốn xem xem tên Lý Hướng Tiền này, những năm qua chưa bao giờ quan tâm đến tổng biên tập, vì cớ gì lại trở về công xã làm giáo viên lớp học ban đêm, chắc chắn là không có ý tốt!"

Vẻ mặt Vạn Thanh Lam đầy tức tối, trong lòng đã gán cho Lý Hướng Tiền cái nhãn "bất hiếu."

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.