Nghĩ tới đây, tinh thần Trình Lăng trở nên căng thẳng, có chút không được tự nhiên.
Có câu anh hùng sợ gặp hàng xóm cũ, mặc dù anh ta không phải anh hùng, nhưng không hiểu sao lại xuất hiện ở huyện Thanh An, không hiểu sao lại trở thành giáo viên dạy học ban đêm của cô, cảm giác này, phải nói là có chút vi diệu.
Cố Nguyệt Hoài cười, khen ngợi: "Thầy Trình dạy hay lắm."
Vạn Thanh Lam đi tới, kinh ngạc nhìn Cố Nguyệt Hoài, người này đúng là nói dối không chớp mắt.
Trình Lăng có chút xấu hổ, đang muốn nói gì đó, đột nhiên nghe thấy Lý Hướng Tiền gọi anh ta: "Lão Trình, chúng ta đi thôi!"
Anh ta nhìn đồng hồ trên tường, thấy đã chín giờ tối, liền nói: “Đồng chí Cố, trưa mai chúng ta gặp nhau ở tiệm cơm Quốc Doanh nhé, tôi mời em một bữa, hôm nay muộn rồi, em về nhà sớm đi, ở nhà tôi cũng có chút việc, phải đi trước."
Cố Nguyệt Hoài thấy vẻ mặt anh ta không có vẻ mệt mỏi đau khổ gì, cũng biết anh ta chắc là đã tạm thời thoát khỏi khó khăn, đến huyện Thanh An định cư có lẽ chỉ là ngẫu nhiên, nên cũng không hỏi anh ta có cần giúp gì hay không nữa, gật đầu với anh ta, rồi cùng Vạn Thanh Lam rời đi.
Trình Lăng nhìn theo bóng lưng cô, trên mặt hiện lên nụ cười vui vẻ khi vô tình gặp được bạn bè.
Vừa rời khỏi Thư viện Kỷ Niệm, Vạn Thanh Lam đã hỏi: "Nguyệt Hoài, hóa ra cô biết thầy Trình Lăng? Nói mau, hai người có quan hệ gì? Trước kia tôi cũng chưa từng nghe cô nhắc đến, cô xem cô đi, hôm nay tôi bảo cô giới thiệu một người cho tôi, cô lại nói với tôi cô không quen ai hết, hừ, chưa đầy một ngày cô đã lộ tẩy rồi nhé."
Giọng điệu Vạn Thanh Lam tức giận, còn phối hợp dậm chân một cái, dáng vẻ như bị Cố Nguyệt Hoài phụ lòng.
Cố Nguyệt Hoài nhìn cô ấy: "Diễn đủ rồi đấy, về nhà nhanh đi, tôi cũng đi đây."
Vạn Thanh Lam nhìn cô đi về phía con đường tối, có chút lo lắng, nói: “Hôm nay muộn rồi, hay là cô đến nhà tôi ngủ một đêm đi? Đến ngày mai học về thì bảo anh cả Cố hoặc là anh ba Cố đến đón cô?"
Cố Nguyệt Hoài không nói gì, bước đi không quay đầu lại, chỉ đưa lưng, vẫy vẫy tay với Vạn Thanh Lam.
Vạn Thanh Lam dần dần không nhìn thấy bóng dáng cô nữa, không khỏi nhíu mày lẩm bẩm: “Lá gan lớn thật."
Nói xong, cô ấy giơ hai tay lên, tạo thành hình cái loa, hét về phía Cố Nguyệt Hoài: "Nguyệt Hoài, dọc đường chú ý cẩn thận! Bật đèn pin lên!"
Cố Nguyệt Hoài nghe Vạn Thanh Lam nói, cười lắc đầu.
Cô vừa ra khỏi công xã Hoàng Oanh, thì nhìn thấy Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài cầm đèn pin đi tới, cả hai đều rất cao, đi trên đường có cảm giác khá áp bức, nhìn dáng vẻ của họ là biết họ đang đến đón cô.
Trong lòng Cố Nguyệt Hoài ấm áp, hô lớn: "Anh cả, anh ba!"
Cố Đình Hoài cùng Cố Tích Hoài bước nhanh đi tới trước mặt Cố Nguyệt Hoài: "Vội vội vàng vàng nhưng vẫn đến muộn."
Cố Nguyệt Hoài chớp mắt: "Không phải vừa khéo đón được em sao?"
Cố Tích Hoài cầm lấy túi xách trong tay cô, nói: "Đi thôi, về nhà."
Ba anh em thất tha thất thiểu đi về phía đại đội sản xuất Đại Lao Tử, dĩ nhiên, trên đường đi không thể nào im lặng không nói gì được, đề tài bàn luận là chuyện lĩnh chứng hôm nay.
Cố Nguyệt Hoài liếc mắt nhìn Cố Đình Hoài, hỏi: "Anh cả, hôm nay anh làm xong việc quan trọng chưa?"
Đột nhiên nhắc tới chuyện này, Cố Đình Hoài suýt chút nữa sặc nước bọt, lỗ tai đỏ bừng, mơ hồ đáp lại.
Cố Tích Hoài uể oải nói: “Giấy đăng ký kết hôn lấy về dán trên tường rồi, về nhà là em có thể nhìn thấy. Có điều, dù sao tối này cũng là ngày cưới của anh cả và chị dâu, không ăn mừng à?"
Cố Tích Hoài nói thì nghiêm túc, thật ra là cái miệng thèm ăn.
Nguyệt
Cố Nguyệt Hoài nhìn thấu, cũng không vạch trần anh ấy, nói: "Đúng là phải ăn mừng, hay là tối nay chúng ta ăn lẩu cá, uống hai ly rượu đi?"
Hai mắt Cố Tích Hoài sáng lên, đang định đồng ý thì lại nghe Cố Đình Hoài nói: "Ăn cái gì mà ăn? Mấy giờ rồi? Ngày mai bé còn phải đi làm, em làm như ai cũng giống em, suốt ngày nhàn rỗi không có chuyện gì làm chắc?"
Anh ấy vừa nói vừa trừng mắt nhìn Cố Tích Hoài.
Cố Tích Hoài nghe vậy cười ngượng ngùng, lẩm bẩm nói: "Không muốn ăn thì thôi, anh tức giận cái gì."
Cố Đình Hoài cười lạnh, tức giận nói: "Bây giờ là hoàn cảnh gì chứ, suốt ngày chỉ nghĩ ăn thôi, giờ nhà chúng ta nhiều người, mặc dù lương thực vẫn còn đủ, nhưng cũng phải tiết kiệm một chút, ai biết tình hình năm sau sẽ như thế nào?"
Anh ấy tuy hiền lành, không thích tranh cãi với người khác, nhưng không ngu ngốc.
Cố Tích Hoài nghe được lời này sắc mặt đanh lại, quả thật, khoảng thời gian này trong nhà khá giả, lương thực đầy đủ, chiều hư cái dạ dày của anh ấy rồi, bây giờ no bụng không còn quan trọng nữa, mà còn phải ăn ngon.
Anh ấy xấu hổ cúi đầu, hồi lâu không nói gì.
Cố Nguyệt Hoài nhìn anh ấy, không nói gì, sống ở thời đại như vậy, lúc yên ổn phải nghĩ đến lúc nguy khốn là điều cần thiết, mặc dù cô sẽ không để người nhà đói bụng, nhưng cứ để mặc như vậy cũng không phải là lựa chọn sáng suốt.
"Anh cả, ngày kia em đi, các anh ở nhà trông nom nhà nhé, đợi em về thì chúng ta bắt đầu xây nhà, nếu không anh và chị dâu ngay cả chỗ ở cũng không có, về sau có con nữa, cũng phải suy nghĩ cho bọn nhỏ."
Cố Nguyệt Hoài nói xong, bắt gặp vẻ mặt áy náy của Cố Đình Hoài.
Cố Tích Hoài suy nghĩ một lúc, hỏi: "Bé, em lại định đi bán đồ bà nội để lại à?"
Lần trước về nhà có thể trả hết nợ, còn giúp Cố Duệ Hoài chữa lành chân, tất cả là do Cố Nguyệt Hoài đến thành phố Chu Lan để bán số trang sức do bà nội để lại, nghĩ lần này cũng sẽ như vậy, có điều, những thứ này cô đã cất giữ nhiều năm, giờ lại phải mang đi bán giúp đỡ gia đình, anh ấy cảm thấy có chút khó chịu, cảm giác như là được em gái nuôi.
Cố Nguyệt Hoài không nói gì, ở trong mắt Cố Đình Hoài và Cố Tích Hoài, đó là ngầm thừa nhận.
Giọng nói Cố Đình Hoài có chút khàn khàn: "Bé, thật ra em không phải làm như vậy đâu, đồ bà nội để lại cho em, thì là của em, về sau để trong tay em cũng xem như là một bảo đảm, em tiêu hết cho nhà mình là thế nào?"
"Năm sau anh cả đi bộ đội rồi, đến lúc đó anh gửi tiền về, mấy năm nữa là có thể xây được phòng tân hôn."
“Em đừng đi, cất đồ bà để lại cẩn thận, đừng để người khác biết.”
Anh ấy cũng cảm thấy như Cố Tích Hoài, bản thân được em nuôi cũng không sao, nhưng bây giờ ngay cả vợ, con cái, cũng phải để em gái lo, vậy thì không được.
"Bà nội em không phải là bà nội của các anh à? Nếu bà biết đồ mình để lại có thể giúp nhà chúng ta có bữa cơm no, có một cuộc sống tốt, bà sẽ rất vui mừng. Được rồi, em là em gái ruột của các anh mà, khách sáo với em như vậy làm gì?"
Cô dừng một lúc, bình tĩnh nói: “Đời này, em chỉ mong các anh được bình an, khỏe mạnh, hạnh phúc, không bị ai hãm hại, ung dung sống cuộc sống của mình, những thứ khác đều không quan trọng."
Cô một tay ôm Cố Đình Hoài, một tay ôm Cố Tích Hoài, khóe môi hơi cong lên.
Ba anh em đi trên con đường quê, ánh trăng chiếu sáng bầu trời đêm, thêm chút sáng sủa và ấm áp.