Lúc mấy người Cố Nguyệt Hoài về đến nhà, Bạch Mân đang chống khuỷu tay, ngủ gà ngủ gật trên bàn.
Cánh cửa kẽo kẹt một tiếng, cô ấy bị đánh thức, ngẩng đầu nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài thì thở phào nhẹ nhõm: "Về rồi à? Buổi học đầu tiên thế nào? Có đói bụng không? Chị hâm lại bánh bao và canh trứng gà rồi, ăn cho ấm rồi hẵng đi ngủ nhé."
Nói xong, cô ấy bưng đồ ăn còn ấm trên bếp ra bàn, gọi Cố Nguyệt Hoài lại ăn.
Cố Tích Hoài huých vai Cố Đình Hoài, nháy mắt với Cố Nguyệt Hoài: "Nhìn xem, đại ca đã cưới cho chúng ta một người chị dâu tốt, muộn thế này rồi vẫn còn cơm canh nóng để lấp bụng, chúng ta phải thầm vui mừng rồi!"
Cố Nguyệt Hoài cười híp mắt, gật đầu phụ họa: "Anh ba nói đúng."
Nghe vậy, Bạch Mân có chút xấu hổ, vén tóc ra sau tai, nhỏ giọng nói: “Chị đun nước cho các em rửa mặt."
"Để em, chị đi nghỉ ngơi đi!" Cố Đình Hoài vội vàng tiến lên ngăn cô ấy, đẩy cô ấy vào trong nhà, tự mình đi lấy nước để đun.
Cố Nguyệt Hoài cầm bánh bao cắn mấy miếng, ngẩng đầu nhìn chung quanh, nhìn thấy trên tường có dán một tờ giấy đăng ký kết hôn, trên đó viết tên Cố Đình Hoài và Bạch Mân, đóng dấu chính thức của xã, hai người giờ đã là vợ chồng.
Có điều, giấy chứng nhận thì có rồi, nhưng lại không có chỗ cho hai người dùng làm phòng tân hôn.
Cố Nguyệt Hoài im lặng suy nghĩ một lúc, ăn xong bánh bao, cô nói: "Anh ba, anh uống canh trứng đi, em ra ngoài một lúc, sẽ quay lại ngay, các anh không phải tìm em đâu."
Nói xong cô đi ra ngoài, đi vòng qua đám cỏ dại sau nhà, rồi bước vào không gian Tu Di.
Từ khi nhà có nhiều người, cô cũng không hay vào không gian Tu Di nữa, may là, thời gian trước đã mở rộng không gian, nếu không với tốc độ sinh nở của gà và thỏ, toàn bộ không gian sẽ bị chiếm hết.
Cố Nguyệt Hoài đi tới căn nhà tranh, nhìn mấy cái rương, tìm kiếm một lúc, quyết định bán một đôi vòng tay ngọc mỡ cừu, giá trị của chiếc vòng tay này còn hơn cả chiếc nhẫn phỉ thúy cô bán ở thành phố Chu Lan lần trước.
Tuy rằng hiện tại trong nhà không thiếu lương thực, nhưng đồ đạc trong không gian cũng không có cách nào bán được, chờ lương thì cũng còn lâu mới xây được nhà, cũng chỉ có thể bán mấy thứ này để xây.
Dĩ nhiên, những thứ này đều là vật chết, có thể để người nhà có cuộc sống tốt, cũng thể hiện giá trị của nó.
Cô cầm chiếc vòng ngọc ra, đặt lên bàn cho dễ cầm và đếm.
Dù có thu nhập hàng tháng nhưng lương của cô chỉ hơn 20 đồng, thấp hơn nhiều so với số tiền cô có thể kiếm được từ việc bán lương thực ở chợ đen, đã lâu cô không đi chợ đen, tiền bạc ngày càng cạn kiệt, hiện tại cô chỉ còn lại hơn 83 đồng.
Cô thu hết rau củ trên ruộng cho vào không gian, sau đó nhặt trứng gà, định bụng lấy thêm trứng gà cho Cố Đình Hoài và Bạch Mân trước khi đi, đồng thời bảo bọn họ mang đồ đến đại đội Phàn Căn thăm Tạ Nhàn, nhà Thạch Đầu và bí thư chi bộ Lưu Kiến Quốc.
Dù thế nào đi nữa, đoạn tuyệt quan hệ với cha mẹ sẽ sinh ra nhất nhiều bàn tán, những người này có thể giúp.
Thu dọn không gian xong, Cố Nguyệt Hoài quay về nhà.
Nước trong nồi đã sôi, rửa mặt qua loa xong, Cố Nguyệt Hoài ngủ luôn ở giường đất bên ngoài.
Trong khi ngủ mơ mơ màng màng, cô vẫn nhớ trưa mai Trình Lăng mời cô ăn cơm ở tiệm cơm Quốc Doanh.
...
Cố Nguyệt Hoài đến Nhật Báo Quần Chúng sớm, Vạn Thanh Lam đang nằm ngủ trên bàn làm việc.
Cô nhìn Vạn Thanh Lam, rồi nhìn Hoàng Bân Bân, người đang cẩn thận đắp chăn cho Vạn Thanh Lam.
Cố Nguyệt Hoài thấp giọng nói: "Sao hôm nay cô ấy tới sớm vậy?"
Hoàng Bân Bân lắc đầu, vẻ mặt có chút ảm đạm, xem ra là gần đây bị từ chối, nên bị đả kích.
Không biết qua bao lâu, Vạn Thanh Lam nhàn nhã tỉnh lại, vươn vai, nhìn thấy chăn rơi xuống đất, cô ấy khựng lại một chút, sau đó điềm nhiên như không đưa cho Hoàng Bân Bân, khách sáo nói: “Cám ơn."
Sắc mặt Hoàng Bân Bân càng thêm ảm đạm, anh ấy im lặng gật đầu, bắt đầu làm việc.
Thất bại trong tình yêu, thì cũng phải tiến về phía trước.
Vạn Thanh Lam cười hì hì dời ghế đến bên cạnh Cố Nguyệt Hoài, nhỏ giọng nói: "Nguyệt Hoài! Tôi làm chủ, đăng giấy chứng nhận rồi, hôm nay sẽ phát hành, sáng sớm đến đây, coi như là một thành tựu nhỏ, nè, cô xem đi."
Cô đưa tờ báo sáng hôm nay cho Cố Nguyệt Hoài, vẻ mặt đầy đắc ý, trên đó là giấy chứng nhận đoạn tuyệt quan hệ chiếm tới một phần tư trang.
Chỉ cần nhìn vào độ dài của bài viết, cũng biết Vạn Thanh Lam đã đặt bao nhiêu tâm huyết vào đó.
Dù sao, giấy chứng nhận như vậy chỉ ở vị trí tầm thường, không thể nào chiếm một phần tư trang.
Nguyệt
Cố Nguyệt Hoài cong khóe môi, nhẹ giọng nói: "Thanh Lam, cảm ơn cô."
"Hầy, cô và tôi thì khách sáo cái gì? Chúng ta là bạn thân mà!" Nói xong, Vạn Thanh Lam nhìn cô, mập mờ nói: "Khụ, đương nhiên, nếu cô có thể giới thiệu thầy Trình Lăng cho tôi...Tôi chắc chắn sẽ rất vui."
Cố Nguyệt Hoài ngước mắt lên, giọng điệu bình tĩnh nói: "Chỉ là một người bạn cũ trước đây thôi, không tính là thân lắm."
Lời cô nói cũng không phải là giả, cô quả thật không thân với Trình Lăng cho lắm, ban đầu cũng là bởi vì anh ta rút d.a.o tương trợ, nên cô mới bày tỏ chút lòng biết ơn, còn có ý định lợi dụng, có thể có quan hệ gì chứ?
Vạn Thanh Lam xoa xoa tay: “Không phải anh ấy nói mời cô ăn cơm trưa sao? Hì hì, tôi có thể…”
Cố Nguyệt Hoài cầm bút lên, thẳng thừng nói: "Không thể."
Đã nói là cô không thân với Trình Lăng rồi, anh ta mời khách, cô còn dẫn thêm người theo, vậy là sao chứ?
Vạn Thanh Lam trề môi, nhỏ giọng nói: “Hẹp hòi, không đi thì không đi."
Cố Nguyệt Hoài vẽ một lúc, nghĩ đến Từ Đông Mai và Bạch Sơn, nói: "Đúng rồi, buổi chiều tôi xin nghỉ không đến, chuyện đăng báo chứng minh nói không chừng sẽ có người tìm đến hỏi, đến lúc đó cô cứ nói sự thật là được."
Vạn Thanh Lam trợn tròn mắt, hét lớn: “Buổi chiều cô không đến á??”
Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía bọn họ, Vạn Thanh Lam ngượng ngùng cười một tiếng, sau đó đen mặt đến gần Cố Nguyệt Hoài: "Cô xin nghỉ như uống nước ấy, cứ như vậy thì làm sao có thể làm tổ trưởng được? Phải cố gắng, không thể để thua Lưu Tường!"
Cố Nguyệt Hoài cười nói: "Người ta cũng đi rồi, thắng với thua gì nữa? Vả lại, tôi cũng không có hứng thú với chức vị đó, cô tự mình cố gắng đi, đến lúc đó cô lên chức tổng biên tập, cũng có thể bảo vệ tôi, đúng không?"
Vạn Thanh Lam có tài, nhân cách cũng tốt, nếu thật sự chăm chỉ, nói không chừng thật sự có thể tiếp quản vị trí của Ngụy Lạc.
Về phần cô, sớm muộn gì cô cũng sẽ rời khỏi Nhật Báo Quần Chúng.
“Tôi?” Vạn Thanh Lam không dám tin chỉ vào mình, nhưng suy nghĩ kỹ lại, cô ấy cảm thấy cũng có lý.
Lúc lâu sau, khi Cố Nguyệt Hoài đang đắm chìm trong hội họa, Vạn Thanh Lam đột nhiên vỗ tay nói: "Đúng! Cô nói đúng! Tôi phải làm việc chăm chỉ, nói không chừng sau này có thể làm tổng biên tập, đến lúc đó tôi có thể bảo vệ cô thật!"
Cố Nguyệt Hoài sửng sốt một chút, bật cười, làm người có mục tiêu là chuyện tốt, cô rất có tự tin vào Vạn Thanh Lam.