Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 410: Chương 410




Từ Đông Mai chống nạnh hét to về phía trong phòng, nhìn dáng vẻ của bà ta như thể không quan tâm đến chuyện gì hết, nếu hôm nay không mang được Bạch Mân đi bà ta sẽ không bỏ qua, mà theo giọng nói của bà ta các xã viên của đại đội sản xuất Đại Lao Tử đã tụ tập đến

Mọi người đều thích tham gia náo nhiệt, chuyện nhà họ Cố gần đây là câu chuyện nổi nhất ở đại đội sản xuất Đại Lao Tử, hôm nay có náo nhiệt tất nhiên mọi người sẽ kéo đến, có mấy người tốt bụng còn kéo người của đại đội Phàn Căn đến hỏi đầu đuôi câu chuyện.

“Có chuyện gì vậy? Người kia là ai? Mọi người đến đây là gì?”

“Còn phải hỏi sao, cô gái của đại đội Phàn Căn chúng tôi bị người nhà này lừa mất, thậm chí còn chủ động là đăng báo đoạn tuyệt quan hệ với gia đình, mấy người nói xem đây có phải là chuyện lớn không? Cha mẹ nhà ai không nên đến đòi một lời giải thích?”

“Shh, ý của cô là chàng trai nhà họ Cố lừa gạt con gái nhà họ Bạch ở đại đội Phàn Căn sao?”

“Còn giả được sao? Bà nhìn xem đi, tối hôm nay nhà họ Cố phải đưa ra lời giải thích!”

“...”

Một truyền mười, mười truyền trăm, rất nhanh mọi người đều đã biết chuyện của hai gia đình.

Bạch Mân cũng nghe thấy động tĩnh ở bên ngoài, giọng nói của Từ Đông Mai lọt vào tai cô ấy, ngay lập tức vẻ mặt của cô ấy trắng bệch ngay cả đôi tay đang rửa bát đã cũng run lẩy bẩy, cả người người cô ấy như bị đánh trúng tử huyệt, vô cùng đau đớn.

Cố Đình Hoài nắm c.h.ặ.t t.a.y cô ấy, nghiêm túc an ủi nói: “Đừng sợ, em cứ ở trong phòng, anh ra ngoài xem một chút.”

Anh ấy vừa định đứng dậy đi ra ngoài thì bị Bạch Mân kéo lại, cô ấy hít một hơi thật sâu cố gắng đè nén cảm xúc hỗn loạn của mình: “Không được, em đi ra với anh, đây là chuyện em phải đối mặt, không thể cứ trốn tránh mãi được.”

Cố Đình Hoài mấp máy môi muốn khuyên lần nữa.

Anh ấy biết nhà họ Bạch đối với Bạch Mân là tồn tại như thế nào, để cho cô ấy đối mặt không khác gì cừu đối mặt với sói xám, trong lòng cô ấy rất sợ hãi, bây giờ cô ấy đã gả cho anh ấy, vậy thì anh ấy nên đứng trước mặt cô ấy để che mưa che gió cho cô ấy.

Nhưng anh ấy ngay lập tức cũng phải rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử đi nhập ngũ, đến lúc đó, ai có thể bảo vệ được cho cô ấy?

Cố Đình Hoài cười khổ, anh ấy không nói gì mà nắm c.h.ặ.t t.a.y Bạch Mân, rồi vén rèm bước ra ngoài.

Cố Chí Phượng cau mày, nháy mắt với Cố Tích Hoài, hai người cũng đi theo sau ra ngoài.

Nguyệt

Bên ngoài, Bạch Sơn và Từ Đông Mai dẫn theo họ hàng nhà mình diễu võ dương oai, luôn mồm nói rằng nhà họ Cố bắt cóc Bạch Mân, còn nói Bạch Mân không biết liêm sỉ không cần sính lễ đã đến nhà người khác ở, sợ người nhà mẹ đẻ như bọn họ đến cửa thậm chí còn đăng tin đoạn tuyệt quan hệ lên Nhật Báo Quần Chúng, con gái như vậy, còn không bằng nuôi một con chó!

Cố Chí Phượng cũng không ngờ lần đầu tiên gặp mặt “thông gia” sẽ là tình huống căng thẳng như vậy.

“Được lắm, Bạch Mân, bà đây gọi mày nhiều lần như vậy mày mới đi ra ngoài, có phải mày đã có chỗ dựa nên coi thường người nhà mẹ đẻ đúng không? Lăn qua đây!” Từ Đông Mai nhìn thấy Bạch Mân thì tức đến đỏ mắt, khi nhìn thấy Cố Đình Hoài đứng bên cạnh cô ánh mắt càng thêm chán ghét.

Bạch Mân xinh đẹp lại còn có tiền đồ như vậy, đây chính là núi vàng bà ta nắm trong tay, chuẩn bị bán nó với một giá cao, cuối cùng thế mà lại tiện nghi cho một người đàn ông nhà quê, nghĩ đến thật là cảm thấy cả người khó chịu, bà ta nuốt không trôi cục tức này.

Bàn tay Bạch Mân cầm tay Cố Đình Hoài cứng đờ, cô ấy nắm thật chặt không dám buông ra.

Cô ấy nhìn về phía Từ Đông Mai, trong mắt ngoài bình tĩnh còn xen lẫn sự phức tạp, cẩn thận suy nghĩ, cả đời này của cô ấy từ lớn đến bé đều sống dưới sự áp bức, không có được một ngày thư giãn, những ngày thực sự vui vẻ lại là hai ngày sống ở nhà họ Cố.

Từ Đông Mai thấy Bạch Mân không có ý định đi qua thì không khỏi hét to: “Lại đây!”

Lông mày của bà ta vì tức giận mà dựng thẳng, cảm thấy uy quyền của mình bị khiêu khích, hận không thể lao tới véo cho Bạch Mân mấy cái vào tai.

 

Chẳng qua là một đứa con gái nuôi, ăn cơm uống nước nhà bà ta lớn lên, cũng dám không nghe lời bà ta sao?

Vẻ mặt của Bạch Mân lạnh lùng, cô ấy cắn răng nói với giọng điệu nhẹ nhàng nhưng rất kiên quyết: “Bí thư chi bộ đã cho tôi giấy chứng minh đoạn tuyệt quan hệ cũng đã đóng dấu, tôi cũng đã đăng lên Nhật Báo Quần Chúng, chúng ta đã không còn quan hệ gì nữa.”

“Từ nay về sau, tôi là người tự do, không còn là con gái nhà họ Bạch.”

“Các người gióng trống khua chiêng như vậy chỉ vì để kiếm được chỗ tốt mà thôi, nhưng mấy năm nay, tất cả tiền của tôi kiếm được đều đưa hết cho gia đình, ngày nào tôi cũng ngủ muộn hơn chó, dậy sớm hơn gà, hầu hạ cả nhà các người từ ăn đến mặc.”

“Tôi không muốn nhắc lại những chuyện trước kia nữa, các người cũng thôi đi, mau về đi.”

Cuối cùng, Bạch Mân vẫn nghĩ đến ân huệ nhà họ Bạch nuôi dưỡng cô ấy lớn lên, không kể những chuyện xấu của Bạch Sơn và Từ Đông Mai ra, cô ấy không muốn làm ra những chuyện quá tuyệt tình, mặc dù sau này không còn quan hệ nhưng cũng không muốn để lại thù hận.

Giọng nói của Bạch Mân dịu dàng nhưng vẻ mặt rất dũng cảm, cho dù là người của đại đội Liễu Chi biết chuyện, hay là người của đại đội sản xuất Đại Lao Tử không biết chuyện giờ phút này đều cảm thấy trong chuyện này có lẽ Bạch Mân thoát khỏi xiềng xích là tốt nhất.

“Những gì bé gái nhà họ Bạch nói cũng có đại lý, nếu như đã đóng dấu và đăng báo thì coi như không còn quan hệ, sao bây giờ lại có thể dẫn người đến đây gây chuyện? Đó không phải là vô cỡ đánh vào mặt nhà họ Cố sao?”

“Ai, Bạch Mân cũng thật đáng thương, mấy năm nay sống…”

“Có chuyện gì xảy ra vậy? Người anh em, nói nghe xem nào, nhà họ Bạch rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“...”

Xung quanh mơ hồ có thể nghe thấy một số giọng nói ủng hộ Bạch Mân, thần kinh của Từ Đông Mai căng thẳng, bà ta siết chặt nắm đấm.

Hôm nay bà ta đến đây không chỉ để bị Bạch Mân thuyết phục rồi chán nản dẫn người rời đi.

Bà ta nuôi con gái lớn như vậy, muốn một chút chi phí cực khổ cũng không quá đáng phải không? Chỉ dựa vào số tiền mấy năm nay Bạch Mân kiếm được, có thể trả hết được ân tình nuôi lớn nó sao? Nghĩ có thể thoát khỏi nhà họ Bạch như vậy, đơn giản là nằm mơ!

Chẳng qua, Từ Đông Mai cũng không ngu xuẩn, bà ta nhìn ra thái độ của mọi người đối với bà ta rất không hài lòng thì cố kìm nén lửa giận xuống.

“Con đây là lớn rồi, cánh cũng cứng cáp nên mẹ không quản được con nữa rồi phải không? Vì một người đàn ông mà đoạn tuyệt quan hệ với người trong nhà, liệu con có chắc sau này cậu ta sẽ luôn đối xử tốt với con không? Không có nhà mẹ đẻ sẽ không có ai làm chỗ dựa cho con!”

Giọng nói của Từ Đông Mai còn mang theo chút nức nở, bà ta còn giả vờ lấy tay áo lau khóe mắt, bày ra dáng vẻ người mẹ bị con gái không nghe lời làm cho tổn thương, mọi người hay đồng cảm với kẻ yếu, bà ta làm ra cái dáng vẻ này khiến cho mọi người ít nhiều cũng thay đổi cái nhìn.

Bạch Sơn xắn tay áo đứng cạnh Từ Đông Mai, chỉ thấy vợ mình xông pha chiến đấu.

Ông ta không giỏi ăn nói, thường nghe lời vợ, tuy rằng Bạch Mân không nghe lời nhưng cũng không tới lượt người làm cha là ông ta dạy dỗ, tóm lại có thể cầm được tiền là được, trong nhà còn có thể tiết kiệm được khẩu phần ăn, cũng không tệ lắm.

Cố Đình Hoài cau mày nhìn Từ Đông Mai bằng vẻ mặt không vui.

Những lời này của bà ta là có ý gì? Luôn miệng nói anh ấy không đáng tin cậy, tương lai Bạch Mân gả cho anh ấy sẽ gặp vất vả.

Ngay khi anh ấy định đứng ra nói, Cố Chí Phượng bước ra từ trong đám người,cười ha ha nói: “Được rồi, lại nói đây cũng là lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, có chuyện gì thì vào nhà nói, đừng đứng bên ngoài làm cho cười cho mọi người, bà xem, bà đang làm ồn đến người khác phải không?”

Cố Chí Phượng nhìn lại con dâu mới, ông ấy cũng không ngờ sẽ gặp phải tình huống như thế này, nhưng phải giải quyết vấn đề này.

Ông ấy cũng không có ý định hỏi rõ nguyên nhân đoạn tuyệt quan hệ, thế nhất là sẽ làm tổn hại đến danh tiếng của Bạch Mân, thứ hai là khiến Cố Đình Hoài mất mặt mũi, có thể tự mình giải quyết thì giải quyết, không cần thiết phải làm lớn chuyện.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.