Cố Chí Phượng vừa lên tiếng, ngược lại hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Từ Đông Mai cũng ngừng nước mắt cá sấu, ngẩng đầu đánh giá Cố Chí Phượng, nhìn vẻ ngoài hay cách ăn mặc đều chỉ là người bình thường, nghe nói tổ tiên có xuất thân từ địa chủ, là thành phần này mà cũng muốn kết thân với nhà họ Bạch bọn họ sao?
Bà ta bĩu môi, hoàn toàn không nghe lọt vào tai những lời nói của Cố Chí Phượng, làm như không nghe thấy.
Từ Đông Mai lại lau khóe mắt, vẫy vẫy tay với Bạch Mân: “Con gái, lại đây, về với mẹ đi. Con đến Nhật Báo Quần Chúng lấy giấy chứng nhận kia xuống, lại đến đại đội nói một tiếng, chuyện này chúng ta coi như chưa từng xảy ra.”
Cố Chí Phượng bị ném qua một bên, người ta không để ý tới ông ấy, cũng làm cho ông ấy sượng mặt.
Bạch Mân cũng có chút khó xử, người nhà họ Cố đối xử hết lòng hết dạ với cô ấy, đã xem cô cô ấy như người trong nhà, mà ở trên người Cố Chí Phượng, cô ấy tìm được cảm giác của cha. Ở trong lòng cô ấy, Cố Chí Phượng không thể nghi ngờ là người cha đủ tư cách hơn Bạch Sơn gấp trăm ngàn lần.
Từ Đông Mai có thể lớn tiếng với cô ấy, nhưng Cố Chí Phượng không nên vì cô ấy mà bị sỉ nhục như vậy.
Nhưng cô ấy còn chưa lên tiếng, Cố Đình Hoài đã cắn quai hàm, lạnh lùng nói: “Tiểu Mân đã đăng ký kết hôn với tôi, chúng tôi đã là vợ chồng được pháp luật thừa nhận nên bà không thể mang cô ấy đi. Vả lại, bà thật sự cho rằng người khác không biết tâm tư xấu xa của bà sao?”
Từ Đông Mai nhìn Cố Đình Hoài với vẻ mặt chán ghét, thái độ này mà còn muốn cưới con gái của bà ta? Mơ đi! Nhất định là tên chân đất này xúi giục, mới làm cho con gái nuôi nhiều năm như vậy đột nhiên trở nên không nghe lời.
“Cậu ngậm cái miệng thối lại cho tôi! Cậu cứ chờ đấy, tôi sẽ đến chỗ cảnh sát tố cáo cậu tội dụ dỗ phụ nữ!”
“Hạng người chân lấm tay bùn không có gì như cậu, dựa vào cái gì mà dám có ý với con gái tôi? Cậu cũng không soi gương, xem rốt cuộc cậu có điểm nào xứng với con gái của tôi? Đúng là thứ cóc ghẻ ngày ngày chực chờ ăn thịt thiên nga!”
Cố Đình Hoài không hề thay đổi sắc mặt, ở trong lòng anh ấy, Bạch Mân thật sự là mây trên trời, anh ấy chỉ là bùn dưới đất, hai người đúng là không có xứng đôi. Có lẽ ở trong mắt người khác cũng là như thế, nhưng anh ấy sẽ thay đổi, sẽ cố gắng để cho Bạch Mân có được cuộc sống tốt hơn.
Nhưng những lời này anh ấy cũng không có nói, có đôi khi làm còn quan trọng hơn nói rất nhiều.
Nguyệt
Nói nhiều như vậy, Bạch Mân vẫn vững vàng đứng bên cạnh Cố Đình Hoài, không hề nhúc nhích.
Cố Nguyệt Hoài tiến lên hai bước, lạnh lùng nhìn Từ Đông Mai.
Vẻ ngoài của cô tinh xảo xinh đẹp, đứng ở trong đám người liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy.
Từ Đông Mai vừa nhìn thấy Cố Nguyệt Hoài, đã không khỏi run rẩy, lập tức nhớ tới đêm hôm đó, Cố Nguyệt Hoài cầm cây gậy chống cửa, đánh cho Hoàng Thịnh rơi răng đầy đất, trên lưng chảy m.á.u tươi, cho đến bây giờ bà ta vẫn còn nhớ rõ.
“Cô, cô muốn làm gì tôi?” Từ Đông Mai có chút sợ hãi lui về phía sau hai bước, đ.â.m mạnh vào người Bạch Sơn, lúc này mới nhớ tới tối hôm nay bọn họ có dẫn theo người tới, cho dù Cố Nguyệt Hoài có ghê gớm đi nữa thì có thể làm gì?
Bà ta cố lấy dũng khí, dáng vẻ tiểu nhân đắc ý ưỡn n.g.ự.c về phía Cố Nguyệt Hoài.
Cố Nguyệt Hoài xoay xoay cổ tay, tối nay định chuẩn bị giải quyết mọi chuyện cho xong.
Cô vừa muốn ra tay, Bạch Mân đã giữ chặt cổ tay của cô lại, cô ấy mỉm cười, nói: “Nguyệt Hoài, để chị đi, đây vốn cũng là chuyện nhà của chị, chị phải nên đối diện, cũng không thể dựa vào em mãi được?”
Đêm hôm đó Cố Nguyệt Hoài ra tay, cũng đã khiến cô ấy sợ hết hồn, cũng may Hoàng Thịnh không có bị đánh chết. Cô ấy thấy tối hôm nay có rất nhiều, nếu còn ra tay, nói không chừng có thể bị gắn mác là gây sự mà bị bắt mang đi giáo dục.
Cô ấy đã liên lụy nhà họ Cố rất nhiều, không thể để Cố Nguyệt Hoài chịu khổ nữa.
Cố Nguyệt Hoài dừng một chút, ngoái đầu nhìn Bạch Mân, trầm ngâm một lát, rồi thu hồi bước chân.
Đúng vậy, Bạch Mân hẳn là đã trưởng thành, nếu như ngay cả cửa ải này mà cô ấy cũng không qua được, về sau làm sao có thể sống cuộc sống yên ổn? Nhà họ Bạch chính là ngọn núi lớn đè ở trên người cô ấy, nhất định phải do cô ấy tự mình dời đi, mới có thể có được cuộc sống mới.
Hiển nhiên Bạch Mân cũng nghĩ như vậy, cô ấy cong khóe môi, quay đầu nhìn Từ Đông Mai và Bạch Sơn, lại trở nên lạnh lùng.
Nghĩ đến lời Từ Đông Mai chửi bới Cố Đình Hoài, Bạch Mân mím môi, giọng dứt khoát nói: “Từ Đông Mai, tôi nói một lần cuối cùng, tôi sẽ không quay về với bà. Chúng ta đã không còn quan hệ, nếu bà còn ép tôi, chúng tôi sẽ đến chỗ cảnh sát phân trần về chuyện mấy năm qua mấy người đã đối xử với tôi như thế nào. Ngược đãi con gái nuôi, không cho ăn cơm, đấy là những chuyện mà các người đã làm.”
“Đừng quên, toàn bộ người của đại đội Phàn Căn đều có thể làm chứng cho tôi, tôi không chỉ có một mình!”
“Bà nghĩ tại sao bí thư chi bộ lại làm giấy chứng nhận đoạn tuyệt quan hệ cho tôi? Là do bà bán con gái để lấy vinh hoa, vì tiền tài mà đưa tôi đến giường của người đàn ông xa lạ, có người mẹ nào như bà không? Từ Đông Mai, bà thật sự khiến tôi chán ghét!”
“Bạch Mân tôi xin thề ở đây, kiếp này sẽ không bao giờ tha thứ cho cả nhà Từ Đông Mai và Bạch Sơn, về sau chúng ta chính là kẻ thù!”
Bạch Mân gằn từng chữ một, hung hăng nhìn chằm chằm Từ Đông Mai mà nói ra những lời này.
Vốn dĩ cô ấy cũng muốn che giấu chân tướng sự việc, không muốn để cho người khác biết, mà cười nhạo Cố Đình Hoài. Nhưng nếu như lần này không nói rõ, không giải quyết sạch sẽ thì Từ Đông Mai và Bạch Sơn nhất định sẽ ngóc đầu trở lại.
Thay vì dây dưa với bọn họ, mãi mãi không cắt đứt được quan hệ, không bằng một lần để giải quyết hết mọi phiền toái.
Cô ấy đã quá chán ghét người nhà họ Bạch, về sau chỉ hy vọng gặp mặt không quen, giống như người xa lạ, nhưng nếu bọn họ cứ khăng khăng nhào tới khiêu khích, vậy thì cứ coi nhau như kẻ thù, làm ầm ĩ chuyện này càng lớn càng tốt. Cô ấy không rén, cũng không sợ.
Cô ấy chỉ lo lắng người của nhà họ Cố sẽ vì cô ấy mà bị tổn thương.
Từ Đông Mai tức giận đến mức run rẩy cả người, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Bạch Mân, giọng nói mang theo sự tàn nhẫn: “Bạch Mân! Mày thật to gan, mày thật sự không sợ không có nhà mẹ đẻ thì sau này sẽ bị giày vò sao?”
“Mày có hiểu người nhà họ Cố không? Bọn họ tìm mày làm vợ, chẳng qua là để ý đến công việc của mày thôi! Lỡ như sau này xảy ra biến cố, công việc bị mất, mày cho rằng thằng cả nhà họ Cố còn có thể đối tốt với mày như vậy sao?”
“Bây giờ lập tức theo tai trở về, những lời này cũng không cần nói nữa!”
Nói xong, Từ Đông Mai sải bước tiến lên, túm lấy cánh tay Bạch Mân, sức lực to lớn, hận không thể tháo cánh tay của cô ấy ra. Nhìn dáng vẻ của bà, nếu Bạch Mân thật sự theo bà ta trở về nhà, nhất định sẽ không có kết quả tốt.
Gương mặt Cố Nguyệt Hoài lạnh lẽo, tiến lên, ngón tay nắm lấy cổ tay Từ Đông Mai.
Cô hơi dùng sức, sắc mặt Từ Đông Mai trắng bệch như đúng phải đòn nghiêm trọng, cơ thể lảo đảo mấy cái, buông lỏng bàn tay đang kìm chặt Bạch Mân ra, kêu rên nói: “Buông, buông tay ra! Cô mau buông tay!”
Đáy mắt Cố Nguyệt Hoài dâng trào nét lạnh lẽo, khóe miệng cong lên: “Thím à, thím làm sao thế?”
Từ Đông Mai đau muốn lăn lộn trên mặt đất, áo khoác dày cũng không che được mồ hôi trên lưng.
Bạch Mân cũng không nghĩ nhiều, lắc lắc cổ tay, lui xa một chút, mặt đã tái xanh: “Từ Đông Mai, sau này tôi sống như thế nào, đó đều là chuyện của tôi, không cần mấy người phải nhọc lòng, mau cút đi!”