“Thím à, chị dâu tôi đã nói như vậy rồi, hai người còn tiếp tục dây dưa, vậy sẽ thật sự quấy nhiễu người dân đấy nhé.”
Cố Nguyệt Hoài nói xong câu đó, liếc mắt nhìn người của đại đội Liễu Chi do Từ Đông Mai mang đến: “Quấy nhiễu dân chúng sẽ phải ngồi tù, hiện giờ tình cảnh gian nan, nếu mọi người thật sự muốn đi ăn cơm tù thì tôi đây có thể rũ lòng thương xót, đưa mọi người vào đó.”
Tuy cô mỉm cười nói ra lời này, nhưng rơi vào tai của mọi người trong đại đội Liễu Chi, lại đột nhiên toát ra một lớp mồ hôi.
Những người này cũng chỉ là người bình thường mà thôi, những từ như “cảnh sát nhân dân”, “ngồi tù”, thậm chí “ăn cơm tù” đều như sấm sét giữa trời quang. Bọn họ đều là những người dân bình thường, nếu thật sự muốn can vào thì cả đời sẽ bị hủy hoại mất.
Sắc mặt Từ Đông Mai cũng khó coi, bà ta run rẩy, cầu xin: “Buông tay, cầu xin cô, buông tay!”
Theo người ngoài nhìn thấy, bà ta chỉ là bị Cố Nguyệt Hoài nắm lấy cổ tay, không biết rằng, đau đớn trong đó thật sự không thể nào dùng lời để hình dung, giống như con nhóc c.h.ế.t tiệt này cầm cây kim đ.â.m vào trong cổ tay bà ta, đau đến mức bà ta hận không thể cắn đứt đầu lưỡi!
Cố Nguyệt Hoài cười cười, không có buông tay Từ Đông Mai ra, nhẹ giọng nói: “Nếu chị dâu của tôi đã đoạn tuyệt quan hệ với mấy người, vậy mấy người thật sự không nên đến quấy rầy cuộc sống của chúng tôi nữa, thím thấy có đúng không?”
Cô hỏi xong những lời này, Từ Đông Mai lại không tru lên nữa, gắt gao cắn miệng, hung tợn trừng mắt nhìn Cố Nguyệt Hoài.
Bạch Mân là xâu tiền của bà ta, chỉ chờ để bán cô ấy đi, để kiếm sính lễ cho con trai và đặt mua hồi môn cho con gái nhà mình. Không có Bạch Mân, những thứ này đều phải do bà ta và ông Bạch gánh vác, đó có thể là số lượng nhỏ sao?
Nhà họ Cố tính toán hay lắm, không phải là không muốn chi sính lễ cho nhà họ Bạch sao?
Bỏ đi bỏ đi, con nhóc Bạch Mân c.h.ế.t tiệt này đã hạ quyết tâm không theo bà ta trở về, nếu đã như vậy thì cứ cho nhà họ Cố, nhưng sính lễ thì chắc chắn phải lấy được một khoản, không thể vô cớ để nhà họ Cố được hời!
Từ Đông Mai đang không ngừng suy nghĩ trong lòng, nghĩ như vậy, bèn cố gắng nở nụ cười, mặc dù vẫn đau đến mức nhe răng trợn mắt nhưng vẫn cười nói: “Cô bé à, cô xem, chúng ta chính là thông gia, nói cái gì mà ngồi tù với không ngồi tù chứ?”
“Thế này đi, cô buông thím ra, chúng ta vào nhà từ từ nói chuyện có được không?” Từ Đông Mai nói xong, lại sợ Cố Nguyệt Hoài không đồng ý, bèn nhìn về phía Cố Chí Phượng, mà lấy lòng: “Thông gia, thông gia, chúng ta có chuyện gì thì từ từ nói không được sao?”
“Ông nói xem, hai nhà hợp thành một nhà, đó duyên phận tốt biết bao, ầm ĩ thành ra thế này cũng khó coi lắm đúng không?”
Từ Đông Mai nói xong, còn không ngừng nháy mắt với Bạch Sơn ở bên cạnh: “Ông Bạch, ông mau tới đây, nói chuyện rõ ràng với thông gia của chúng ta đi nào. Có chuyện từ từ nói, cần gì phải ầm ĩ không vui như thế chứ?”
Bạch Sơn có chút không muốn đi ra làm chim đầu đàn, nhưng nghe lời Từ Đông Mai nói, vẫn chậm rãi đi ra.
Tay ông ta đã cuộn ở trong tay áo, mỉm cười gượng gạo nói với Cố Chí Phượng: “Ông Cố, ông cũng nghe thấy rồi đấy, chúng ta tới đây chỉ vì sợ con gái sống không được tốt. Ông cũng là người làm cha, hẳn là có thể hiểu được chúng tôi chứ?”
Bạch Sơn nói chuyện kiểu rón rén, không hề có sự ngang ngược, ngược lại thích hợp để nói chuyện đàng hoàng với người ta.
Cố Chí Phượng nhìn Cố Nguyệt Hoài và Bạch Mân một cái, cũng nở nụ cười: “Nào có, đều giải tán hết đi. Giải tán, đây là chuyện nhà chúng tôi, để chúng tôi tự mình nói chuyện là được.”
Từ Đông Mai nhịn đau nhếch miệng nói: “Phải phải, thông gia nói đúng, chúng ta nên ngồi xuống nói chuyện.”
Trong lòng bà ta thầm hận, lát nữa nhất định phải đòi hỏi thật nhiều, mạnh tay kiếm một khoản từ nhà họ Cố, nếu không đứa con gái Bạch Mân này thật sự đã nuôi uổng phí, nói thế nào cũng phải giải quyết hết phiền toái trong nhà.
Hơn nữa bà ta còn muốn nói chuyện, sau này tiền lương của Bạch Mân, bà ta vẫn sẽ đi lĩnh như thường lệ, coi như Bạch Mân cho hai người dưỡng lão.
Nếu người nhà họ Cố không đồng ý, vậy có nghĩa là họ nhớ thương công việc của Bạch Mân, không có ý định tốt, nói không chừng còn có thể dựa vào điều này làm cho Bạch Mân thay đổi ý định, cùng bà ta quay về đại đội Liễu Chi!
Từ Đông Mai càng nghĩ càng thấy hài lòng, ngay cả đau đớn trên cổ tay cũng thấy nhẹ hơn vài phần.
Lúc này, Cố Nguyệt Hoài lại tăng thêm sức lực, mặt Từ Đông Mai căng thành màu gan heo, đau đớn gào lên.
Cố Nguyệt Hoài mỉm cười yếu ớt, giọng nói lại bình thản: “Để cho bọn họ trở về đi.”
Từ Đông Mai không dám nói thêm gì, vội quay đầu nói với đám thân thích của đại đội Liễu Chi: “Đúng đúng đúng, hôm nay mọi người về trước đi, về đi, chúng tôi tâm sự với nhà thông gia là được rồi.”
Mọi người đã sớm muốn đi, nếu không là nể tình quan hệ thân thích, ai muốn tới đây cho mất mặt?
Bạch Mân ở nhà họ Bạch sống cuộc sống như thế nào, bọn họ đều biết, hiện giờ đã đoạn tuyệt quan hệ, cũng chỉ có Bạch Sơn và Từ Đông Mai không biết xấu hổ mà đi đến tìm người. Nếu thật sự giống như cô gái nhà họ Cố này nói, để cho bọn họ ngồi tù thì phải làm sao?
Nghĩ như vậy, đám người tản đi như chim thú, rất nhanh ở trước cửa nhà họ Cố đã trở nên quang đãng.
Từ Đông Mai cẩn thận nhìn về phía Cố Nguyệt Hoài, nói lời lấy lòng: “Cô, có thể buông tay rồi chứ?”
Cố Nguyệt Hoài liếc bà ta một cái, cứ như vậy mà nắm cổ tay Từ Đông Mai vào nhà. Thấy thế, Cố Chí Phượng cũng vội vàng lôi kéo Bạch Sơn vào nhà, vừa kéo vừa cười ha hả nói: “Đi thôi, có chuyện gì chúng ta vào nhà nói, vào nhà nói!”
Nguyệt
Bạch Sơn có chút không vui, luôn cảm thấy vào nhà sẽ không an toàn, cười ngượng muốn từ chối.
Nhưng dáng người ông ta thấp bé, so với người to cao lớn mạnh như Cố Chí Phượng to cao thì không biết sức mạnh thua kém biết là bao, rất nhanh đã bị người ta kéo vào trong nhà, rèm vừa buông xuống, trong nháy mắt đã ngăn cách với tiếng người mơ hồ ở bên ngoài.
Bầu không khí yên tĩnh, trái tim Từ Đông Mai và Bạch Sơn đập nhanh hơn, lúc này mới bắt đầu hối hận.
Bọn họ vốn dĩ là kẻ bắt nạt kẻ yếu, không hiểu sao lại nghĩ tới chuyện ngày đó Cố Nguyệt Hoài đánh Hoàng Thịnh, ngay cả người làm quan đến từ thủ đô mà cô cũng dám đánh, huống chi là những nông dân không có bối cảnh như bọn họ chứ?
Đó là một kẻ điên, tuyệt đối không thể chọc giận.
Nghĩ đến đây, Từ Đông Mai lập tức thay đổi ý định, nhỏ giọng nói: “Hôm nay, hôm nay chúng tôi không nên đến, xin lỗi, hơn nữa cũng không có lấy sinh lễ. Cô xem, hay là đợi đến khi Tiểu Mân và anh cả cô làm hôn lễ thì chúng tôi lại tới, có, có được không?”
Nghe vậy, Cố Nguyệt Hoài nhướng mày cười một tiếng, rồi nói với Cố Tích Hoài: “Anh ba, lấy giấy bút và mực đóng dấu ra.”
“Mực… mực đóng dấu?” Từ Đông Mai sửng sốt, không rõ nguyên do.
Cố Tích Hoài cũng hơi khựng lại, dường như nghĩ đến cái gì, ánh mắt sáng ngời, gật gật đầu, lập tức gập người vào phòng.
Nhà bọn họ thường chuẩn bị những thứ này, cũng là bởi vì trước kia thường đi chợ đen giúp người ta bán hàng, cần phải ghi chép.
Không bao lâu sau, Cố Tích Hoài đã cầm giấy bút và mực đóng dấu quay trở lại.
Cố Nguyệt Hoài nhìn về phía Từ Đông Mai: “Bà và Bạch Sơn, ai biết viết chữ?”
Từ Đông Mai lập tức trở nên cảnh giác, nhìn chằm chằm Cố Nguyệt Hoài nói: “Không biết, chúng tôi là nông dân, làm sao biết viết chữ?”
Lúc này Bạch Mân lại lên tiếng: “Bạch Sơn biết viết.”
Nghe nói như thế, Từ Đông Mai quay đầu hung hăng trừng Bạch Mân một cái, con khốn ăn cây táo rào cây sung này!
Cố Nguyệt Hoài như có điều suy nghĩ mà liếc Từ Đông Mai một cái, như cười như không nói: “Thím à, xem ra thím không thành thật chút nào.”
Dứt lời, Từ Đông Mai lại phát ra một tiếng gào thét khàn cả giọng, tựa như g.i.ế.c heo, làm những người ở đây chấn động, không khỏi dùng ngón tay bịt kín lỗ tai. Phải nói, nghe tiếng la của bà ta, sống lưng cũng bắt đầu toát mồ hôi.