Thập Niên 70: Trở Về Trước Ngày Kết Hôn Với Tra Nam

Chương 415: Chương 415




Tống Kim An mặc áo choàng dài, tay đút trong túi, mí mắt rủ xuống, trong con ngươi màu nâu nhạt mang theo nụ cười cay đắng.

Anh ta thở dài, trở về nhà bí thư chi bộ Vương Phúc, từ sau khi điểm thanh niên trí thức bị sụp, anh ta vẫn ở tạm nơi này.

Đoạn Cúc Hoa vừa mới dậy chuẩn bị làm bữa sáng, quay đầu lại thấy Tống Kim An xách theo một cái túi, dáng vẻ muốn đi xa nhà, không khỏi sửng sốt một chút: “Ơ, thanh niên trí thức Tống, cậu đi đâu vậy?”

Tống Kim An khẽ mỉm cười, khuôn mặt thanh tú phản chiếu trong nắng sớm, khiến cho người phụ nữ trung niên như Đoạn Cúc Hoa cũng có chút mơ hồ.

Anh ta nói: “Thím Cúc Hoa, cha cháu viết thư bảo cháu về một chuyến, trong khoảng thời gian này không có ở đây, không cần làm cơm cho cháu.”

“Cha cậu? A…” Mắt Đoạn Cúc Hoa trợn tròn, nếu bà ta nhớ không lầm, vị thanh niên trí thức Tống này hình như là con trai của tỉnh trưởng thì phải? Cho nên, anh ấy đang muốn đến tỉnh H gặp tỉnh trưởng? Đây quả là quan lớn danh xứng với thực!

Tống Kim An hiển nhiên không muốn nhắc nhiều, gật gật đầu với Đoạn Cúc Hoa, rồi xách túi rời khỏi đại đội sản xuất Đại Lao Tử.

Anh ta muốn lên chuyến xe lửa buổi sáng ở huyện Thanh An, giờ này không muộn, nhưng cũng không dư dả thời gian lắm.

Cả đêm đã cùng Hoàng Thịnh xử lý với cán bộ lãnh đạo công xã, cũng may không có chuyện gì lớn, chờ anh ta từ tỉnh H trở về thì chắc Hoàng Thịnh cũng được thả ra rồi. Chẳng qua cũng hơi tủi thân cho vị nữ đồng chí họ Bạch kia.

Trong lòng Tống Kim An có chút áy náy, thầm nghĩ sau khi trở về sẽ nói chuyện với Hoàng Thịnh, cần phải bồi thường.

*

Lúc Cố Nguyệt Hoài đến nhà ga đã là sáu giờ sáng, mặc dù tết âm lịch không có ngày nghỉ, nhưng nhà ga vẫn đông người như trước, đông đúc chen chút, không ít người xách theo túi lớn túi nhỏ, không biết là đi thăm thân thích hay là thăm người nhà bên ngoài.

Khởi hành từ huyện Thanh An, muốn đến tỉnh H thì thời gian di chuyển khá dài, cần phải chuyển xe.

Cô cần xuống xe ở trạm thành phố Phong, phải ngồi xe lửa một ngày một đêm. Hành khách trên xe rất nhiều, ăn uống vệ sinh đều ở trên xe, để g.i.ế.c thời gian nên đương nhiên trên xe cũng có đủ loại buôn bán.

Lúc này, Cố Nguyệt Hoài vừa lên xe lửa, đã có người chào hỏi chơi mạt chược.

Cố Nguyệt Hoài mỉm cười xua tay, dựa theo vé xe tìm được vị trí của mình, mới vừa ngồi xuống, đã nhìn thấy bên ngoài có tuyết tung bay, rơi vào trên vai người đi đường vội vàng lên đường, trên hành lý, làm cho lòng cô sinh ra một chút cảm giác phức tạp.

Đời người muôn màu muôn vẻ, tất cả mọi người đều bôn ba vì cuộc sống, nói chung thì cũng không có gì khác nhau.

Kiếp này cô sống lại, trong lòng có mục tiêu quyết tâm truy đuổi, không có sống tạm bợ dè dặt giống như là kiếp trước, nói thế nào thì đây cũng là một niềm may mắn. Cô nên quý trọng, không lãng phí mỗi một phút mỗi một giây nào.

Suy nghĩ vừa dứt, bỗng dưng, có một bóng dáng xông vào trong tầm mắt Cố Nguyệt Hoài.

Anh ta mặc áo choàng dài màu đen, thân hình cao ngất, dáng vẻ anh tuấn, đi ở trong đám người như hạc giữa bầy gà. Có không ít cô gái trẻ tuổi đi lướt qua anh ta đều không khỏi quay đầu lại nhìn thêm vài lần.

Cố Nguyệt Hoài hơi khựng lại, ánh mắt chuyển tới túi xách trong tay Tống Kim An.

Nguyệt

Cô thu hồi ánh mắt, làm như không nhìn thấy, lấy nước trong túi ra uống một ngụm.

Chưa được bao lâu, xe lửa đã khởi động, vang lên tiếng vang ầm ầm.

Chuyện chen chúc trên xe lửa không phải chỉ là nói suông, sau khi xe lửa khởi động, một số còn chưa kịp lên xe đã bò qua cửa sổ chen chúc trên xe. Mặc kệ có vé hay không, chen chúc được lên xe lửa là có thể đi, chen chúc không được thì cho dù có vé cũng đi không được.

 

Vừa lên xe lửa, tất cả mọi người đã vắt hết óc tìm một mảnh đất trống để cắm rễ.

Có người tốp năm tốp ba chiếm lấy một chỗ nối liền trên xe lửa, có người nằm ở dưới chỗ ngồi xe lửa, thậm chí một số người nhỏ tuổi, cơ thể linh hoạt ngồi trên giá hành lý, tình cảnh vô cùng hỗn loạn chen chúc.

Mà những người có chỗ ngồi như Cố Nguyệt Hoài, đã trở thành đối tượng hâm mộ của mọi người.

Ngồi bên cạnh Cố Nguyệt Hoài chính là một cô gái trẻ tuổi có thân hình to lớn mập mạp, trong tình cảnh hiện tại, có thể chăm nuôi mập mạp như vậy cũng là hiếm thấp. Nếu gia đình không có điều kiện tốt thì cũng làm việc ở tiệm cơm quốc doanh.

Theo cô thấy thì hẳn là vế trước, bởi vì trên lỗ tai của cô gái này còn đeo khuyên tai vàng.

Xe vừa khởi động, cô ta lấy đùi gà gói bằng giấy dầu từ trong túi xách ra, gặm từng ngụm từng ngụm, mùi thơm của đùi gà kho tỏa ra, khiến hành khách xung quanh liên tục nhìn về phía cô.

Cô gái béo cũng không thèm để ý, còn có chút đắc ý, thỉnh thoảng thổi đùi gà, để mùi thơm bay xa hơn.

Người phụ nữ trung niên đang bế con ngồi ở đối diện Cố Nguyệt Hoài, trời đông giá rét, đứa bé chảy nước mũi, đã quên hút chảy vào trong miệng, mà không nhịn được l.i.ế.m liếm mùi thơm của đùi gà.

Chỉ chốc lát sau, cậu bé đã bắt đầu kêu la: “Mẹ, con đói bụng, đói, con muốn ăn đùi gà lớn!”

Người phụ nữ trung niên kia vốn dĩ cũng đang giương mắt nhìn chằm chằm vào cái đùi gà, ngửi mùi thơm trong không khí, bèn mặt dày nói với cô gái béo ngồi bên cạnh Cố Nguyệt Hoài: “Đồng chí, cô xem, đứa nhỏ nó thèm ăn, liệu có thể chia cho nó một miếng đùi gà không? Một chút xíu cũng được!”

Cô gái béo cười khẩu một tiếng, không thèm để ý tới, xoay đầu sang một bên, coi như không nghe thấy.

Đứa trẻ cũng nhận ra hôm nay mình không được ăn đùi gà, bỗng chốc kêu lên: “Con muốn ăn đùi gà, mẹ mau mua đùi gà cho con đi! Con đói, bụng đói quá!”

Người phụ nữ trung niên vô cùng tức tối, đánh một cái vào đầu đứa nhỏ, rồi nói cạnh nói khóe: “Khóc cái con khỉ! Con không có số ăn đùi gà đâu, kiếp sau đầu thai vô nhà tốt hơn đi! Được rồi, nín cho mẹ! Ầm ĩ đau hết cả đầu!”

Bỗng chốc, đứa bé khóc càng lớn tiếng.

Trong xe ồn ào không thôi, rì rầm rì rầm, người nào cũng có.

Cố Nguyệt Hoài ôm túi, nhắm mắt nghỉ ngơi, thời gian một ngày một đêm quá dài, không chừng trên đường còn có thể xảy ra chuyện gì đó, trước mắt chút chuyện này chỉ là chuyện bình thường mà thôi. Cô chỉ muốn mặc kệ tất cả, không nên dính líu đến.

Tâm tư của Cố Nguyệt Hoài không ai biết, xe lửa lung lay lắc lư, chạy thẳng đến giữa trưa, đã xảy ra chuyện.

Bên ngoài tuyết rơi càng lớn, người ngồi chuyến xe lửa này đều thức dậy từ sáng sớm, đến giữa trưa vừa mệt vừa mỏi, đều mê man ngủ thiếp đi. Mà thời điểm này, là thời điểm thích hợp nhất cho móc túi, ăn trộm lộ diện.

Cố Nguyệt Hoài là bị một giọng nói thảm thiết đánh thức, giọng nói ấy chính là cô gái béo ở bên cạnh cô.

Cô dùng ngón tay bịt lỗ tai lại, nghiêng đầu nhìn qua, cô gái béo đã đứng lên, cô ta nụm lỗ tai, khóc khàn cả giọng: “Cứu với, có người ăn cướp! Ăn cướp! Bông tai của tôi, còn có túi xách của tôi, cái túi xách của tôi!”

Cố Nguyệt Hoài nhìn m.á.u chảy xuống từ trên đôi tay đang bịt lỗ tai của cô ta, trông vô cùng đáng sợ.

Nhưng giờ phút này cô gái béo đã hoàn toàn không còn vẻ đắc ý lúc ăn đùi gà, không có hành lý, không có tiền, chẳng khác nào trên người không một xu dính túi. Trước mắt cô ta ngoài việc khóc, cũng thật sự không biết nên làm gì nữa.

Cố Nguyệt Hoài nhìn với vẻ bình thản, rất nhanh đã thu hồi ánh mắt, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ xe.

Cùng với xe lửa đang di chuyển, cánh đồng hai bên cũng không ngừng kéo dài càng lúc càng xa, tuyết lớn bay tán loạn, bao trùm cánh đồng thành từng vùng từng vùng tuyết trắng, tiếng động hỗn loạn ồn ào bên tai dường như cũng không chói tai nữa.

 

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.